Lưu Chước   sân rộng, trong lòng bình yên đến lạ. Kiếp  quả thật cô quá ngu ngốc, tại  cứ  mong  thứ tự do gì , để  hoang phí cả một đời. Nếu như ông trời tặng cho cô một cơ hội  , cô   phí phạm thêm một phút giây nào nữa. Cô  sống, sống hết , sống cho chính bản  .
 
Đây   căn nhà của cô, cô cũng  rõ kiếp   xảy  biến cố gì  , nhưng cô   nghĩ nhiều nữa. Toan tính, chỉ khiến  chuyện trở nên tồi tệ hơn, đến  thì đến,  chuyện cô đều sẽ mở rộng tâm thế đón nhận nó.
 
Đã qua giờ tan tầm  lâu nhưng Lưu Chước vẫn  thấy Ngôn Xuyên trở về. Cô  Bạch đang  bên cạnh , nhíu mày. Ngôn Xuyên  ít khi về nhà muộn, thường đều về nhà  giờ cô tan ca.  hôm nay,  qua giờ tan ca của cô hơn một tiếng , cô vẫn  thấy bóng dáng của  .
 
Có chuyện gì ?
 
Mười giờ đêm, cửa phòng lặng lẽ mở , Ngôn Xuyên trở về nhà  một ngày  việc mệt mỏi.
Mập
 
Cộp một tiếng giày da đắt tiền nện xuống sàn lát đá sang trọng,  thấy cảnh  mắt khiến  lập tức dừng  động tác.
 
Một  một chó  dài  ghế mềm trong phòng khách,  mặt bàn bên cạnh là điện thoại của cô. Ti vi  bức tường đối diện đang phát quảng cáo, đoán chừng là do cô chờ  về, xem ti vi đến nhàm chán  ngủ quên lúc nào  .
 
Ngôn Xuyên hiếm khi thả lỏng biểu cảm, cởi giày, cởi áo khoác ngoài, nhẹ nhàng tiến  trong.
 
Nghe thấy tiếng động, tai của Bạch khẽ giật, nó mở mắt, ngẩng đầu. Đập  mắt chó là dáng vẻ lấm la lấm lét của chủ nhân nhà .
 
Ngôn Xuyên: "..."
 
Bạch: "..."
 
Không đợi chó của  kịp phản ứng,  lập tức đưa tay lên miệng,  dấu nó im lặng. Bạch  thông minh, lập tức  trở  tư thế cũ, vòng chân ôm lấy cô, nhắm mắt tiếp tục ngủ.
 
Ngôn Xuyên  cô một lúc  mới trở về phòng , tiếp tục sắp xếp công việc ngày mai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phan-dien-om-chat-khong-buong/8.html.]
 
Thời điểm Lưu Chước bừng tỉnh, đồng hồ  điểm hơn một giờ sáng, cô mở to mắt, bật   dậy. Động tác của cô bất ngờ đến nỗi khiến Bạch cũng  bừng tỉnh, nhảy xuống đất.
 
Cô  đồng hồ, nhíu mày: "Rạng sáng ? Sao chủ nhân em còn  về?"
 
Tai của Bạch khẽ động,  đó nó  về phía cầu thang. Nó  bảo với cô rằng, chủ nhân của nó  về lâu , là do cô ngủ say quá nên   mà thôi.
 
Lưu Chước  Bạch,   điện thoại của bản   im lìm  mặt bàn, trong lòng  ngừng đấu tranh tư tưởng. Có nên gọi hỏi   đây? Không gọi, lỡ như   mệnh hệ gì? Mặc dù  kiếp   vẫn sẽ yên  chờ tận đến lúc cô tự tay đ.â.m c.h.ế.t , nhưng lỡ như kiếp   biến đổi gì thì ? Cô  nắm chắc...
 
Chính bản  cô cũng  nhận  rằng cô đang quan tâm  quá mức.
 
Đầu cô  loạn, trái tim đập nhanh,  mắt cô dường như  hiện  cảnh tượng m.á.u  ngừng trào  khỏi lồng n.g.ự.c của . Cô hít sâu một , cố lấy bình tĩnh, run rẩy cầm điện thoại lên, ấn .
 
Mặc kệ, cô  xác minh .
 
Trợ lý Chương khó khăn lắm mới  thành công việc ngày hôm nay,  cởi quần áo định hòa   bồn nước ấm thì điện thoại reo lên, là gọi   máy cá nhân.
 
Số lạ?
 
Chương Đặng hoài nghi ấn nút : "Alo, ai đấy?"
 
"Trợ lý Chương, xin chào,  là   của tổng giám đốc Xuyên, cho  hỏi,   tổng giám đốc..."
 
"Hả? Tổng giám đốc về nhà  mà, cô...tút... tút.... tút."
 
Chương Đặng: "..."