Khi  ánh mắt long lanh của ,   im lặng một lát, cuối cùng cũng mở miệng: “Quý Yến Lâm.”
 
 nở một nụ  rạng rỡ: “Vậy chúng  thật sự  duyên nhỉ!     già , tên mà  thể nối liền với  thì hai    duyên đó.”
 
“Anh  xem, Quý Yến Lâm và Lâm Hạ    ?”
 
“Hay ,  ?”
 
 kéo tay áo  lắc lắc,  lẳng lặng tránh : “Nhạt nhẽo.”
 
 cũng  buồn bã mà đổi sang một chủ đề khác,  thẳng  mục đích của : “Vậy chúng    chuyện  nữa,   việc cả buổi chiều, đến giờ còn  ăn gì, chắc chắn đói lắm   ? Đi  ,  mời   ăn cơm!”
 
  đợi  chối mà  đẩy   ngược hướng con sông, rẽ sang một nhà hàng.
 
 mạnh mẽ kéo Quý Yến Lâm  xuống,  vẫy tay về phía bà chủ: “Chị chủ ơi, cho một nồi lẩu gang! Thêm hai chai bia nữa!”
 
“Được thôi!”
 
Sau khi gọi món xong,  cảm nhận  một ánh mắt như mũi kim lạnh lẽo, rơi   .
 
Chính xác hơn là rơi  bàn tay  đang nắm chặt cánh tay Quý Yến Lâm.
 
Ngẩng đầu lên,   ngạc nhiên khi đối diện với ánh mắt của Quý Yến Lâm.
 
Khuôn mặt  với những đường nét lạnh lùng  chút biểu cảm, dáng vẻ như một tảng băng “ lạ đừng  gần,  quen  nhất cũng cút xa ”.
 
Nếu   điều thì  nên buông tay  ngay lập tức nhưng khi  khuôn mặt , chút ý định  xa trong lòng  lập tức bành trướng.
 
“Bạn học Quý Yến Lâm…”
 
 cố tình kéo dài giọng điệu, âm thanh mang theo chút tinh quái: “Vẻ mặt  của … là ghét  nắm đau  ?”
 
Lời  dứt,  kéo tay  càng mạnh hơn mà lắc lư bên trái một cái, bên  một cái.
 
Thậm chí,  còn  thể cảm nhận  đường nét cơ bắp  căng cứng  lớp vải áo sơ mi của  cùng với  ấm cơ thể  truyền qua lớp áo.
 
Quý Yến Lâm   gì, dường như  lạnh trong ánh mắt  càng thêm buốt giá.
 
Ánh mắt  dán chặt  cánh tay đang   lắc lư,  gần như  thể cảm nhận  tiếng nghiến răng thầm lặng của .
 
 đắc ý khẽ nhếch môi.
 
Ngay khi  định tăng biên độ lắc lư, sự cố bất ngờ xảy .
 
Bàn tay với những khớp xương  đột ngột lật ngược .
 
Giây tiếp theo, cổ tay   kìm chặt, cảm giác ấm nóng bao trọn lấy xương cổ tay .
 
Tay   lớn, dễ dàng ôm trọn cả cổ tay ,  nóng xuyên qua da, dọc theo cánh tay  lan lên.
 
Lực   quá thô bạo nhưng  mang một sự mạnh mẽ  thể kháng cự: “… Lắc nữa ?”
 
Tiếng cảnh cáo vang lên bên tai,  thành thật cúi đầu: “Không lắc nữa,  lắc nữa.”
 
Lúc   mới nới lỏng sự kìm kẹp .
 
Không lâu , món ăn  dọn lên bàn,  ăn cái , nếm cái , còn  quên gắp thức ăn cho Quý Yến Lâm:
 
“Anh nếm thử cái  , ngon lắm.”
 
“Cái  cũng ngon nữa!”
 
Rất nhanh, bát của   chất đầy những món  gắp nhưng  chỉ ăn tượng trưng vài miếng như thể đang  thành một nhiệm vụ bất đắc dĩ.
 
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên  ,  những  tăng thêm sự ấm áp, ngược  còn khiến  càng thêm lạc lõng.
 
Thế là  rót hai cốc bia, một cốc đưa cho Quý Yến Lâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phan-dien-quyet-dinh-ket-thuc-mang-song-cua-minh/chuong-2.html.]
 
“Quý Yến Lâm, cạn ly nào!”
 
“Kỷ niệm chúng  trở thành hàng xóm!”
 
Hắn  nhận, thậm chí mi mắt cũng  hề rung động.
 
 cũng  thấy ngượng, lẳng lặng đặt cốc xuống  mặt ,  uống cạn cốc của .
 
“Ợ…”  ợ một tiếng nhỏ,  ngượng ngùng che miệng .
 
Món ăn  cay,   kiềm chế  mà uống hết ly  đến ly khác.
 
Tuy nhiên,   đánh giá quá cao tửu lượng của .
 
Rất nhanh,   cảm thấy hoa mắt chóng mặt: “Sao   hai Quý Yến Lâm…”
 
Rồi  gục đầu xuống bàn, bất tỉnh nhân sự.
 
Làn gió đêm se lạnh thổi  khiến  tỉnh giấc.
 
Lúc   phát hiện  đang   lưng Quý Yến Lâm.
 
Mái tóc dài xõa xuống vai  còn   ăn  miệng.
 
Vẻ mặt   lạnh lùng, môi mỏng mím chặt, lông mày cũng  cau  như đang kìm nén một sự bực bội  thể giải tỏa.
 
 chóng mặt quá,   nghĩ gì mà theo bản năng kéo khóe miệng đang mím thành một đường thẳng của  lên.
 
“Anh  gì… mà cứ cau mày miết thế…”
 
Khóe miệng  buộc  cong lên, lộ  một nụ  cứng nhắc.
 
Sau đó,  tức giận đặt  xuống.
 
“Tự  .”
 
Giọng  trầm thấp, lông mày khóa chặt.
 
Đỉnh đầu  như  những vì  đang  vòng, chân  chạm đất, cơ thể liền chao đảo dữ dội.
 
Tuy Quý Yến Lâm lạnh lùng nhưng  vẫn nhanh chóng đỡ lấy cánh tay , giúp   định .
 
Sau khi đỡ vững, dường như  còn  lập tức rút tay về.
 
Tuy nhiên, ngón tay  buông lỏng một chút thì cơ thể   chao đảo.
 
Hắn  ngay lập tức  nắm chặt lấy , cam chịu đóng vai chiếc nạng hình  của .
 
Hai tay  vô thức ôm lấy cánh tay rắn chắc của , đầu nghiêng sang một bên, trán cọ  cánh tay .
 
Cơ thể  lập tức căng cứng như một sợi dây cung  kéo căng.
 
Một lúc lâu ,  mới vươn tay, đặt lên đỉnh đầu  đang cọ qua cọ , đẩy đầu  ,   giữ như  cũng ngoan ngoãn  một lúc.
 
Thế nhưng    bao lâu, đột nhiên  giơ tay múa chân.
 
Không  lý do nào khác,  chỉ  cái bóng  đèn đường thành quái vật.
 
 “vụt” một cái nhảy lên  Quý Yến Lâm, túm lấy áo : “Có quái vật! Chạy mau, chạy mau!”
 
Quý Yến Lâm hít một  thật sâu như đang cố gắng kìm nén điều gì, một lúc lâu,  mới mở miệng: “Xuống .”
 
  cái bóng  mặt đất, lắc đầu nguầy nguậy: “ …”
 
Vừa ,   ôm chặt  hơn, má  cọ  lớp vải  vai .
 
Đột nhiên chóp mũi  ngập tràn một mùi hương thanh mát, sạch sẽ như mùi lá thông trong rừng  tuyết  mùa đông,  dễ chịu.