theo bản năng lùi  một bước, sống lưng va  cạnh bếp lạnh lẽo.
 
Đột nhiên  siết lấy cổ , bàn tay rộng lớn khẽ siết chặt nhưng    cảm giác ngạt thở.
 
Hổ giấy,  đánh giá một câu.
 
Rõ ràng  dọa  nhưng  chẳng dám  thật.
 
"Lần thứ tư … Cô lấy tư cách gì mà quản chuyện sống c.h.ế.t của ?"
 
Hắn tức giận chất vấn nhưng khi liếc thấy vết thương  má  thì khựng .
 
Giây tiếp theo, mạch m.á.u xanh  cánh tay  giãn  rõ rệt.
 
Lực đạo vốn dĩ  lớn đang siết lấy cổ  chợt biến mất.
 
Cơn giận dữ điên cuồng cuộn trào trong đáy mắt  nhanh chóng nguội lạnh,   thế bằng một thứ cảm xúc phức tạp hơn.
 
Hắn bất chợt  mặt ,   vết thương  mặt  nữa, cơn giận như quả bóng  chọc thủng, xẹp lép ngay lập tức.
 
Hắn    về phía tủ TV trong phòng khách, lục tìm gì đó trong ngăn kéo, động tác mang theo sự bồn chồn như  trút giận.
 
Cuối cùng,   tìm thấy mục tiêu… 
 
Một hộp thuốc nhỏ.
 
Hắn thô bạo kéo nó ,    lệnh cho : "Lại đây."
 
Giọng  lạnh lùng, thậm chí còn  thèm ngước mắt .
 
  hì hì chạy , ôm lấy cánh tay : "Thế là  đồng ý cho  nấu ăn ở nhà   đúng ?"
 
Hắn ghét bỏ rút tay về, lạnh lùng lấy  một miếng gạc nhỏ.
 
Miếng giấy nhựa trong suốt   xé toạc thô bạo,  vứt xuống đất, phát  tiếng sột soạt nhẹ.
 
Hắn cố sức giữ lấy cằm , xoay mặt  về phía  để lộ vết thương.
 
Hắn  giải thích một lời nào, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng lạnh lẽo, ánh mắt tối tăm khó lường tập trung  vết thương đó.
 
Hắn cầm miếng gạc, cẩn thận đặt nó lên vết thương của , động tác  vụng về.
 
Sau đó  mở một gói băng y tế, cố định chắc chắn miếng gạc  mặt .
 
Làm xong tất cả,  đột ngột buông tay,  phắt dậy, nhanh đến mức tạo thành một luồng gió nhẹ.
 
Hắn  lưng  với , sống lưng thẳng cứng: "Cô  thể  ."
 
 từ từ cúi đầu, thất vọng "ồ" một tiếng nhưng    rời  mà thầm đếm ba giây trong lòng.
 
Khi đếm đến ba,     : "Chỉ một   nữa thôi."
 
 reo hò một tiếng, lao tới, nhảy lên bám chặt lấy  .
 
  thể cảm nhận  giây phút cơ thể tiếp xúc, cả  Quý Yến Lâm cứng đờ .
 
Tấm lưng rộng lớn của  lập tức căng cứng, đó là một sự cứng đờ khó tin.
 
Khi áp  lồng n.g.ự.c ấm áp của ,    thấy tiếng tim đập dữ dội như trống.
 
Hơi thở của  cũng như ngừng ,  khí đe dọa lúc nãy cũng tan biến ngay lập tức.
 
Làn da trắng xanh của  ửng hồng lên với tốc độ  thể  thấy bằng mắt thường, từng chút một lan lên vành tai.
 
Hắn  cái ôm bất ngờ   cho kinh ngạc, tức giận bực bội : "Xuống !"
 
"Ồ."   tự nhiên nhảy xuống, ôm nguyên liệu   bếp.
 
Để   một   đó ngổn ngang.
 
 chuẩn  vài món ăn đơn giản. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phan-dien-quyet-dinh-ket-thuc-mang-song-cua-minh/chuong-4.html.]
 
Khi đang xào nấu hăng say thì   gọi Quý Yến Lâm lấy chén đũa.
 
 đưa  một cái khăn lau,  chỉ đạo  lau sạch bàn ăn.
 
Hắn cực kỳ miễn cưỡng nhưng vẫn nhận lấy.
 
"Cô định ăn ở đây ?" Hắn nheo mắt .
 
"Chứ còn gì nữa?"  hỏi với vẻ chân thành.
 
Hắn cũng   gì, chỉ cầm khăn lau ngoan ngoãn  lau bàn.
 
Khi   bày xong chén đũa,  hài lòng gật đầu,  nhón chân xoa đầu : "Làm  lắm!"
 
Hắn chợt trợn tròn mắt, quai hàm căng cứng, bàn tay buông thõng bên hông  run rẩy.
 
Hắn  đầu     nữa.
 
Khi đang định tiếp tục trêu chọc  thì  chợt nhớ  điều gì đó,   chạy  bếp: "Món ăn của  sắp cháy !"
 
Trong lúc cố gắng hết sức cứu vãn món ăn thì khóe mắt  liếc thấy Quý Yến Lâm đang  chằm chằm  hai đôi đũa  bàn, thất thần.
 
Hắn  ngây  ở đó, bất động như  chọc thủng chúng .
 
 múc đồ ăn , ghé sát : "Anh  gì thế? Ăn thôi!"
 
Quý Yến Lâm  hồn , cúi đầu  .
 
Hắn đẩy cái đầu đang ghé sát n.g.ự.c   xa với vẻ mặt   tự nhiên: "Biết ."
 
Nói xong,  tự  bếp bưng đồ ăn.
 
Vài phút ,  và Quý Yến Lâm  đối diện .
 
Khi  món bò sốt cà chua, rau xào thập cẩm và gà xào cay Tứ Xuyên đầy đủ sắc, hương, vị  mắt,   kìm  đắc ý: " giỏi quá !"
 
Rồi nóng lòng gắp một đũa đặt  bát Quý Yến Lâm: "Anh mau nếm thử xem  ngon ?!"
 
Khi  ánh mắt mong đợi của ,  cũng động đũa. 
 
 động tác cứng nhắc, nhai một cách máy móc và chậm rãi như thể đang  thành một nhiệm vụ nào đó.
 
"Ngon , ngon ?"
 
Hắn    nhanh chóng cúi đầu: "Ừm."
 
Khi nhận  câu trả lời khẳng định,   kìm  reo lên một tiếng.
 
Ngay  đó  gắp thêm đủ loại thức ăn  bát : "Vậy  nhất định  ăn nhiều ! Lâu lắm     bếp đấy."
 
Hắn  chằm chằm  những món ăn thêm trong bát ,  thở trở nên nặng nề hơn.
 
 phớt lờ  khí u ám tỏa  quanh , đôi đũa của  lanh lẹ gắp thức ăn  bát của . 
 
Bát của  nhanh chóng chất thành một ngọn núi nhỏ.
 
Ban đầu  chỉ cau mày nhưng về , sương giá trong mắt  càng lúc càng dày.
 
Cuối cùng,   thể nhịn  nữa: "Cô nghĩ  là heo hả?"
 
Bàn tay đang gắp thức ăn của  chợt cứng đờ giữa  trung,  chớp mắt, xác nhận    nhầm.
 
  kìm  phì  thành tiếng: "Quý Yến Lâm, ... còn  đùa hả?"
 
Vẻ mặt  thoáng ngây  như thể chính  cũng  ngờ    câu đó.
 
Hắn nhanh chóng cúi mắt, giọng  khẽ: "Ăn cơm ."
 
Ăn xong,  thản nhiên  lệnh cho Quý Yến Lâm: "Anh  rửa bát ."
 
Động tác cầm cốc uống nước của Quý Yến Lâm khựng  giữa  trung.