Tô Đường  khi tự buff cho bản  dũng khí, lẩm bẩn " cực kì hung dữ" " cực kì đáng sợ" liền  xuống bên cạnh Đồng Thịnh Chử tính toán lôi kéo  quen. Cậu ngạc nhiên phát hiện hôm nay   sợ  như lúc  nữa.
Ngày hôm qua  khi từ trong làn sương mù đen  trở ,  đối với nhân vật phản diện là sợ đến lạnh run, tới gần  cảm thấy hô hấp khó chịu,  liếc mắt một cái  cảm thấy một giây   sẽ   ngược đãi tàn sát.  hiện tại khi ở bên cạnh ,  cách chỉ  vài centimet,  vẫn như  cảm thấy bình thường, cùng lắm chỉ  nuốt nước miếng mà thôi.
 , nuốt nước miếng thôi chứ   sợ .
Tô Đường nghĩ    là  nhát gan tới mức sợ một đứa nhóc, nhất định do hôm qua  hệ thống ảnh hưởng sinh  di chứng, dù   khi  sách   hề  nhân vật phản diện ảnh hưởng.
 
Sau khi nghĩ thông suốt, nhất thời lá gan Tô Đường tăng vọt.
Nhân vật phản diện Đồng Thịnh Chử chỉ bâng quơ mà  Tô Đường  đây ,  liền  đầu , cực kì lạnh lùng vô tình  thèm  tới  nữa.
Tô Đường đột nhiên tham gia  lớp học dừng  trong chốc lát. Sau khi  tự giới thiệu bản ,  xuống ngay ngắn, viện trưởng mới tiếp tục giảng dạy bài học. Âm thanh trong trẻo non nớt  nữa lấp đầy cả phòng học.
Tô Đường tò mò  xung quanh, căn phòng học  lớn, chỉ đặt hơn mười bộ bàn ghế nhỏ.  dù  trong lớp vẫn   kín bàn, cộng thêm Tô Đường bất quá cũng chỉ  chín  mà thôi. Những đứa trẻ lớn tuổi hơn đều   đến lớp  sách từ buổi sáng.
Tô Đường xen lẫn giữa một đám trẻ con đang ca hát tràn đầy tự tin, nhịn   len lén  Đồng Thịnh Chử.
 
Nhân vật phản diện gọi đây là ca hát ư? Ngữ điệu  khác gì  sách , lạnh như băng  đều đều    ngứa ngáy.
Từ hôm qua khi bắt gặp nhân vật phản diện, Tô Đường  từng thấy  nở nụ , luôn luôn treo một bộ mặt  đổi sắc, đối với  thứ xung quanh đều là thờ ơ.
Khó trách  khi lớn lên sẽ tàn nhẫn như . Từ nhỏ   tật   a!
Tô Đường nhất thời cảm thấy tăng thêm gánh nặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phan-dien-that-hung/chuong-12.html.]
Cậu  giúp  từ một đứa trẻ thiếu hụt tình cảm nhận thấy  thế giới  . Tô Đường  nghiêng đầu, biểu tình nghiêm túc cong khuỷu tay, nắm chặt bàn tay trịnh trọng  "Đường Đường cố lên!"
Đồng Thịnh Chử  bên cạnh, lỗ tai giật giật, khóe mắt  rõ  bộ hành vi của Tô Đường.
 là ngốc thật.
Tuy tâm  thế, nhưng thật khó hiểu dư quang khóe mắt   hề thu hồi, vẫn luôn để ý đến .
 
Tô Đường còn      trộm, thậm chí để  hình tượng ngốc nghếch  thể xoay chuyển trong lòng nhân vật phản diện.
Cậu nghĩ  sống hai đời,  nhà đều ngẫu nhiên sắp xếp cho  chơi đùa với con nít, cảm thấy hẳn là  cơ duyên.
Bàn tay mập mạp lật tìm bên trong túi áo, Tô Đường  chút luyến tiếc lấy  một viên kẹo sữa thỏ trắng,  đó  bàn lặng lẽ khều khều nhân vật phản diện.
Rõ ràng thấy , cũng  thể né tránh, nhưng  giờ Đồng Thịnh Chử luôn chán ghét cùng  khác đụng chạm  khác thường  động đậy, xoay đầu  về phía Tô Đường.
Tròng mắt đen u ám nặng nề, Tô Đường theo bản năng kinh ngạc, nhưng Tô Đường hôm nay   còn là cái  nhát gan như hôm qua nữa.
Hôm nay  là Tô - cực kì gan  siêu hung siêu mạnh mẽ - Đường.
Tô Đường  nhanh điều chỉnh biểu tình  mặt,  cho  thoạt  giống một  đáng tin cậy.  bộ dáng tròn vo cùng ánh mắt   nét sợ hãi  tránh khỏi tầm mắt của nhân vật phản diện.
Tô Đường đem kẹo sữa thỏ trắng đưa cho : "Đồng Thịnh Chử, tớ cho  ăn kẹo, chúng   bạn   ?"
Đồng Thịnh Chử  chằm chằm vài giây, khiến Tô Đường   đến bất an bất  mới cúi đầu  viên kẹo trong tay .
Tô Đường khẩn trương  nhất cử nhất động của .