Đây là  mắc câu ?
Chỉ cần họ trở thành bạn ,   thể dẫn dắt nhân vật phản diện một lòng hướng thiện, dù cho     nhất nhưng cũng  thể    hận thù thế giới.
Tô Đường ảo tưởng tương lai  ,   bằng đôi mắt sáng lấp lánh.
 nhất định khiến  trở thành một   !
Có trời mới , đang lúc Tô Đường chờ mong Đồng Thịnh Chử nhận kẹo,  đó thành bạn ,  đột nhiên tàn nhẫn nghiêng đầu.
Hắn   một lời, động tác  đầu lãnh khốc  vô tình.
Nháy mắt khi   đầu, một xô nước lạnh như băng tạt  ngọn lửa trong lòng Tô Đường.
Tô Đường cầm kẹo sữa trợn tròn mắt.
Đây là  từ chối ?
 mới nãy nhân vật phản diện rõ ràng  kẹo sữa...
Tô Đường rối rắm một lúc lâu mới hồi phục tinh thần,   lòng bàn tay .
Một viên kẹo sữa.
Chẳng lẽ là ghét bỏ kẹo quá ít  đủ thành tâm?
Tô Đường nghiêng đầu nghĩ đúng thật một viên   ít. Cậu  nữa mò mò trong túi, khuôn mặt tròn  suy sụp.
Đường Đường tủi .
Tô Triết ban chiếu chỉ mỗi ngày chỉ cho  ăn ba viên kẹo để   sâu răng. Một bên là kẹo ngon  lượng thưa thớt, một bên là sự nghiệp cứu vớt thế giới.
Tô Đường gian nan đưa  lựa chọn. Cuối cùng  khẽ cắn môi, quyết định thà đau ngắn hơn đau dài, hi sinh kẹo sữa cứu vớt thế giới.
Tô Đường đem hai viên kẹo sữa đưa cho Đồng Thịnh Chử.
"Đồng Thịnh Chử, hai viên kẹo đều cho ,  bạn  ?" Tô Đường ánh mắt thèm nhỏ dãi  kẹo sữa  buông.
Đồng Thịnh Chử  phản ứng.
Tô Đường  thể tin! Tô Đường ủ rũ!
Hai viên kẹo cũng  thể thu phục , quả nhiên   đứa trẻ bình thường!
Không hổ danh nhân vật phản diện tương lai sẽ tiêu diệt thế giới!
Bị sự thật đả kích trầm trọng
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phan-dien-that-hung/chuong-13.html.]
, Tô Đường  phát hiện ánh mắt của Đồng Thịnh Chử. Cậu khẽ cắn môi, quyết định liều mạng, bất quá chỉ là đồ ăn một ngày mà thôi!
Tô Đường đau khổ cắt xuống giọt máu, bàn tay vạn phần gian nan móc  viên kẹo cuối cùng. Cậu nhắm mắt, đưa  bộ đồ ăn đến  mặt Đồng Thịnh Chử.
"Đồng Thịnh Chử, đây là  bộ  kẹo của tớ hôm nay, đều cho  hết. Chúng   bạn !" Vì chứng minh lời   đều là sự thật,  cần      ,  vạch  túi áo của  đưa cho  xem, thể hiện tấm lòng thành kính mãnh liệt  kết bạn.
Đồng Thịnh Chử vẫn  nhúc nhích.
Tô Đường nóng nảy: "Kẹo sữa ăn ngon lắm! Mẹ của tớ tự  đó nha, ngọt ngọt thơm thơm, ăn  nhất định sẽ  thích. Cậu ngửi thử xem,   thơm lắm hong?"
Lan Tĩnh  chỉ là một nghệ sĩ dương cầm tài năng mà trong công việc bếp núc cũng cực kì xuất sắc. Bánh kẹo cho Tô Đường ăn vặt đều do cô tự  . Cậu ăn xong liền nhớ mãi  quên, mỗi ngày thức dậy đều quấn lấy cô đòi đồ ăn vặt, thỏa mãn đam mê ăn uống.
Cậu  hề khoa trương , mỗi ngày  đều   ăn đồ  , ăn cả đời cũng  thấy chán.
Đáng tiếc  lâu  đây,  bất hạnh  sâu một chiếc răng,  đó  Tô Triết tàn nhẫn chấm dứt cuộc sống   mỹ thực vây quanh, bây giờ mỗi ngày chỉ  phát ba viên kẹo và hai món tráng miệng nhỏ xíu.
Tô Đường một bên yên lặng chảy nước miếng, một bên lặng lẽ rơi nước mắt. Tự nhủ hết thảy đều là vì cứu vớt thế giới!
Đồng Thịnh Chử  từng gặp qua đứa nhóc nào như . Từ  tới nay đều là những kẻ gắt gao giữ của, căn bản  chấp nhận chia sẻ bất cứ thứ gì.
Nhóc ngốc  rõ ràng luyến tiếc kẹo sữa đến mức chảy nước miếng,   mà  đem  bộ kẹo cho .
Ngu ngốc.
    chán ghét.
Đồng Thịnh Chử ma xui quỷ khiến đưa tay nhận lấy ba viên kẹo .
Tô Đường khẩn trương hưng phấn  đau lòng.
Đồng Thịnh Chử lột mở vỏ kẹo.
Tô Đường thèm nhỏ dãi hít hít mũi.
Đồng Thịnh Chử đem kẹo sữa bỏ  trong miệng.
Tô Đường vô thức l.i.ế.m liếm môi.
Đồng Thịnh Chử đem  bộ phản ứng của Tô Đường thu  trong mắt,  vốn  thích đồ ngọt nhưng xem  hương vị  cũng  tệ lắm.
Vì thế  ánh  chăm chú của Tô Đường,  đem ba viên kẹo ăn sạch.
Tô Đường đau lòng khó nhịn, nhưng  là một  đàn ông kiên cường!
Nhìn Đồng Thịnh Chử ăn xong,  kiên cường hỏi: "Chúng   trở thành bạn  đúng ?"
Ánh mắt  sáng lấp lánh tới mức chói mù   khiến Đồng Thịnh Chử  chút  thích ứng.
Nội tâm     bạn bè, cũng  cần chúng.     ăn mất kẹo sữa của Tô Đường, hơn nữa mùi vị  tệ, vì thế Đồng Thịnh Chử chỉ  thể gắng gượng gật gật đầu.
Ngốc như ,    trông chừng nhiều hơn một chút là , xem như ba viên kẹo sữa đó là tiền công trả .