Hôm nay vẫn ngốc như !
Đồng Thịnh Chử thu hồi ánh mắt, lãnh đạm : "Tóm  đừng gọi  như ."
Tô Đường rối rắm, cắn ngón tay: "Vậy Trử Trử?"
Đồng Thịnh Chử:...
Cậu thấy rõ Đồng Thịnh Chử đang mất hứng, cảm xúc thật sự quá rõ ràng nên Tô Đường liền chú ý.
Nghĩ đến sự tình  , Tô Đường  chút túng quẫn mà rụt cổ. Cậu cẩn thận  Đồng Thịnh Chử,  đó đáng thương hề hề duỗi ngón tay chọt chọt .
"Tức giận hả?" Tô Đường lo lắng: "Vậy   tớ xưng hô như thế nào?"
Tô Đường  chút sợ  đột nhiên bùng nổ đánh , chân chó bồi thêm một câu: "Mình là bạn  mà."
Ánh mắt của Đồng Thịnh Chử  giật giật.
Đứa nhỏ ngốc  tuy rằng  phiền, gọi tên cũng khó , nhưng bộ dáng sợ hãi   đáng yêu.
Nghĩ như ,  vốn đang  hai cái tên  xí   cho tâm tình   cũng  còn bực  nữa, hiếm thấy  bụng mà hồi đáp lời Tô Đường: "A Chử."
Trước  bà ngoại  từng gọi  như .
Hiện tại  miễn cưỡng cho nhóc ngốc  gọi, để khỏi   kêu bằng mấy cái tên khó  .
Đồng Thịnh Chử nghĩ thầm.
"A Chử?" Tô Đường    cho bất ngờ,  đó kịp thời phản ứng. Hắn  mà  tức giận, còn cho phép  đặc biệt kêu tên  thiết.
Cả  Tô Đường nhất thời phấn khởi tự tin  nữa.
Quả nhiên giữa hai    bước tiến triển. Hai ngày nay cố gắng  uổng công mà.
Viện trưởng đang thương lượng với Lan Tĩnh ở bên ngoài nên thời gian  bọn trẻ  tự do hoạt động.
Tô Đường cao hứng mở cuốn sổ   chuẩn  sẵn, chọn lựa câu chuyện để chuẩn  tẩy não Đồng Thịnh Chử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phan-dien-that-hung/chuong-16.html.]
Mà Đồng Thịnh Chử lúc   ở một bên,  cự tuyệt cũng  vui mừng, coi như chuyện   liên quan gì tới .
 mặc dù  Tô Đường vẫn như  nhiệt tình như lửa.
Giai đoạn đầu cứu vớt thế giới chắc chắn sẽ gặp khó khăn. Cậu  nhanh  chọn xong câu chuyện.
Đứa nhỏ  phía  bọn họ  Tô Đường cầm một cuốn sổ kì lạ liền tò mò xoay , vươn tay  sờ thử.
Đồng Thịnh Chử tưởng chừng  để ý đến Tô Đường đột nhiên như trời giáng vỗ  mu bàn tay của đứa nhỏ.
"Bép" một tiếng, âm thanh cực kì vang dội.
Đứa nhỏ ngây ngẩn cả ,  ngờ  sờ thử một chút thôi cũng  đánh, nhất thời nhăn mặt "Oa oa"  lớn.
Mấy đứa trẻ xung quanh đang ríu rít  chuyện liền đem ánh mắt  về phía Tô Đường.
Tô Đường ngơ ngác  kịp phản ứng. Tại  Đồng Thịnh Chử  đánh ?
Cậu hoang mang  lên, lấy khăn tay từ trong túi tính đưa cho đứa nhỏ lau nước mắt thì  Đồng Thịnh Chử đưa tay ngăn cản.
Tô Đường kinh ngạc đồng thời  chút sốt ruột, đứa nhỏ  vì  sờ cuốn sổ của  nên mới  đánh,  hẳn   một chút trách nhiệm.
Tô Đường  dám la Đồng Thịnh Chử, tâm tình hòa hoãn  đạo lý với : "A Chử, bạn   ."
Đồng Thịnh Chử chỉ lạnh lùng mà "Ừ" một tiếng.
Tô Đường  hiểu   ý gì, cẩn thận tới gần  nhỏ giọng : "Cậu  vì tụi  nên mới ,  thể mặc kệ như  ."
Tô Đường  dám  là tại  đánh , chỉ  thể lúng túng khuyên nhủ.
Đồng Thịnh Chử trầm mặt   một hồi lâu,  đó đột nhiên vươn tay giật lấy khăn tay  đang cầm, nhét  túi    đầu lạnh lùng  đứa nhỏ đang gào : "Không  ."
Đứa nhỏ thậm chí còn  to hơn "Mình cứ  đó,  dựa   đánh ,   méc bác viện trưởng để bác  đuổi  ."
" ,   đánh ,   là đứa trẻ hư hỏng,  đuổi    ngoài." Bạn bè của đứa nhỏ cũng  lên la hét ầm ĩ.