Hắn vẫn   như một dáng vẻ lạnh lùng,  thẳng lưng y như quân nhân nghiêm nghị.
Tô Đường   bản   xiêu xiêu vẹo vẹo như con sâu, trong lòng cảm thán nhân vật phản diện quả nhiên  tầm thường.
Khí tức xung quanh Đồng Thịnh Chử   định hơn lúc nãy, Tô Đường xem xét thấy  nhân vật phản diện bây giờ bình thường, liền  nghi vấn  hỏi.
Cậu vươn tay giật giật áo Đồng Thịnh Chử.
Hắn  đầu bình tĩnh  Tô Đường. Cậu phản xạ  điều kiện nuốt nước bọt.
Đồng Thịnh Chử  giờ  từng gặp ai ngốc đến như , cố tình não  cũng  rút gân nên mới nguyện ý đáp  Tô Đường.
Đồng Thịnh Chử  thể giải thích chính , cảm thấy bản  hẳn   Tô Đường lây nên ngốc luôn .
Nếu   tại   chấp nhận  mấy câu chuyện nhàm chán đó, ăn kẹo sữa, thậm chí còn  tay đánh ...
"Nói." Thấy  chậm chạp  mở miệng,   nhịn  đánh tiếng.
Hừ,  lỡ ăn kẹo sữa của   , chiếu cố một chút cũng   vấn đề gì.
Đồng Thịnh Chử tự thuyết phục chính .
Tô Đường  ánh mắt của Đồng Thịnh Chử, nhớ  khi bắt gặp  trong cuốn sách mà hệ thống đưa cho, bên trong như  hề chứa nổi một hạt cát, chỉ thuần một mảnh hắc ám, vĩnh viễn  d.a.o động  lòng  phát run.
Không khác gì lúc .
Tô Đường gian nan đảo tròng mắt,  lên cái mũi tinh xảo của ,  đó  dời xuống môi.
Rất  mỹ.
Có chút đáng yêu.
Định kiến trong lòng Tô Đường trong nháy mắt  đôi môi đáng yêu của  xua tan,   chằm chằm môi Đồng Thịnh Chử, chậm rãi tò mò hỏi: "Sao   đánh ?"
Tô Đường thật sự  thắc mắc nguyên nhân tên "đầu sỏ gây tội"  khiến   phạt mất đồ ăn ngon.
Vấn đề    cho Đồng Thịnh Chử mím môi.
Trong lòng Tô Đường hoảng hốt, chẳng lẽ vấn đề    hỏi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phan-dien-that-hung/chuong-19.html.]
Không lẽ nó chạm  nội tâm mẫn cảm của nhân vật phản diện?
Tô Đường lúng túng thẳng lưng, lặng lẽ dịch xa Đồng Thịnh Chử một tí, "Ha ha,     cũng  mà."
"Tụi  là bạn , tớ thông cảm cho ." Hai chữ bạn   Tô Đường cường điệu nhấn mạnh.
Ngốc!
Đồng Thịnh Chử  d.a.o động,  nữa  đầu phạt .
Tô Đường  trời  đất  mây,  từ bàn chân tới ngón tay. Chết tiệt,  tò mò quá  mất!
Chính là   dám hỏi QAQ.
Thật là khó chịu bứt rứt mà!
Đồng Thịnh Chử  Tô Đường xoay tới xoay lui, hồi tưởng  cảnh  xuất thủ đánh  ban nãy.
Vì   như thế?
Bởi vì đối phương  lấy đồ của nhóc ngốc.
Mà   vì nhóc ngốc  đánh một   liên quan tới .
Nghĩ đến đây, Đồng Thịnh Chử vươn tay xoa xoa bên ngoài túi áo của . Bên trong là khăn tay nhỏ của nhóc ngốc.
Đây coi như là bồi thường .
Đứng   bao nhiêu, chân Tô Đường bắt đầu mỏi nhừ. Cậu vặn vẹo  , cũng  còn tâm trạng tò mò nữa.
Cũng  khả năng nhân vật phản diện đốt nhiên tâm tình   nên đánh   thôi.
Phim truyền hình 90% đều là nguyên nhân .
Tô Đường nhẹ nhàng dậm chân, chợt  âm thanh quần áo sột soạt bên cạnh, liền  Đồng Thịnh Chử   tại  cởϊ áσ khoác  đặt xuống đất.
"Cậu đang  gì ?" Tô Đường hỏi.
Đồng Thịnh Chử  trả lời, nghiêm túc trải áo khoác  mặt đất. Sau khi trải xong   lên khôi phục dáng vẻ nghiêm trang.
"Ngồi ,  bẩn."