Mái ấm Hạnh Phúc  diện tích  lớn lắm  ở ngoại ô thành phố A.
Lan Tĩnh  giờ đều tận sức với sự nghiệp từ thiện, cô   chỉ  một chỗ dùng tiền mà thích tự   đến giúp đỡ hơn. Và cô nhi viện  là một trong những nơi Lan Tĩnh thường xuyên đến.
Tô Đường  Lan Tĩnh ôm  tay, ánh mắt đen láy sáng bóng như một viên bảo thạch tò mò  về phía .
Tính cả kiếp  và kiếp , đây là  đầu tiên   đến cô nhi viện.
Hôm nay Lan Tĩnh đột ngột xuất hiện ý định  mang Tô Đường đến đây, theo cách  của cô là  bắt đầu bồi dưỡng tình yêu thương cho  từ khi còn nhỏ.
Thời điểm đến cửa cô nhi viện, Lan Tĩnh đem Tô Đường thả xuống mặt đất, cô  xổm  xuống, ôn nhu vuốt nhẹ lên đầu Tô Đường : "Đường Đường nhớ lời của  dặn, lát nữa  hòa đồng với các bạn  ,  thấy những bạn  giống  cũng đừng sợ hãi, bọn họ đều là những đứa trẻ  ,  ngoan."
Khi còn ở  xe, Lan Tĩnh  kể cho Tô Đường  một   cảnh của bọn trẻ, nhưng Tô Đường dù  cũng là  đầu tiên tới đây,  tiếp xúc với những đứa trẻ   cảnh bất đồng nên Lan Tĩnh  chút  yên lòng,  khi   nhắc  với con trai một  nữa.
Lan Tĩnh hiểu rõ tính cách Tô Đường,   sợ thằng bé sẽ nảy sinh chán ghét với những  ở đây, chỉ là trong cô nhi viện  một  bé sinh   mang nhiều chỗ thiếu hụt, bà sợ Tô Đường sẽ  dọa, cũng sợ thái độ trong lúc vô tình của  sẽ gây thương tổn tâm lý đến những đứa trẻ yếu ớt thiệt thòi .
Tô Đường   là một đứa con nít thật sự, những gì Lan Tĩnh   đều hiểu rõ. Cậu nhu thuận gật đầu, một bàn tay nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, tay còn  vỗ vỗ lên n.g.ự.c nhỏ: "Mẹ yên tâm ạ."
Lan Tĩnh  ,  nữa xoa mái tóc mềm mềm ngắn ngắn của Tô Đường,  đó  lên   bên trong.
Viện trưởng của cô nhi viện  là một  phụ nữ trung niên tầm bốn mươi tuổi,  gương mặt  hiền lành phúc hậu.
Thời điểm Lan Tĩnh dắt Tô Đường  , viện trưởng đang dẫn theo một vài tình nguyện viên đến chơi đùa cùng bọn nhỏ  sân thể dục.
Bà  thấy Lan Tĩnh ở phía xa liền báo với cô gái trẻ bên cạnh một câu,   về hướng Lan Tĩnh cùng Tô Đường.
"Tích Tích"
Âm thanh bén nhọn đột nhiên vang lên  Tô Đường hoảng sợ.
Cậu theo bản năng ngẩng đầu  khắp nơi, nhưng kì lạ là dường như những  xung quanh đều    âm thanh quái dị .
Kể cả Lan Tĩnh là   gần  nhất cũng .
Tô Đường nháy mắt hoài nghi    nhầm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phan-dien-that-hung/chuong-2.html.]
Cậu thu hồi ánh mắt nghi thần nghi quỷ của ,  nữa nhu thuận lễ phép  vững, chuẩn  chào hỏi viện trưởng Âu Dương.
"Tích Tích!" "Tích Tích!"
Âm thanh bén nhọn vang lên  thứ hai. Tô Đường  kịp chuẩn  tinh thần thiếu chút nữa  dọa nhảy dựng.
Chính là lúc  còn  kịp phản ứng, một tấm bảng màu đỏ như m.á.u xuất hiện  mắt.
Nói đúng hơn là xuất hiện  đỉnh đầu của viện trưởng Âu Dương.
Tên đầy đủ: Âu Dương Bội Thanh.
Nghề nghiệp: Viện trưởng mái ấm Hạnh Phúc.
Quan hệ với nhân vật phản diện: Ân nhân cứu mạng. (Mở rộng)
Tô Đường hốt hoảng. Bốn năm,  từ một đứa nhỏ  cất tiếng  chào đời cho đến hình hài bụ bẫm như bây giờ, rốt cuộc cái hệ thống vô trách nhiệm  rốt cuộc   trở .
Đời  Tô Đường  mới tròn mười tám  c.h.ế.t vì bệnh tim bẩm sinh.
Cậu còn nhớ rõ  khi nhắm mắt, những   thật lòng yêu thương  nhất đều   thành tiếng.
Phòng bệnh màu trắng tràn ngập áp lực bi thương, tựa hồ đè nặng  khác khiến họ suy sụp đến  thở nổi.
  khi nhắm mắt, Tô Đường  hề thấy địa ngục đáng sợ như trong tưởng tượng, cũng   thấy thiên đường  đẽ thơ mộng, mà là  đến một  gian kì quái.
Một âm thanh lạnh lùng tự xưng hệ thống thông báo cho  , nếu   thành  nhiệm vụ sẽ  quyền lựa chọn sinh mệnh thứ hai.
Nghĩ đến   trong phòng bệnh, Tô Đường nắm c.h.ặ.t t.a.y lựa chọn đồng ý.
Nhiệm vụ: Cảm hóa nhân vật phản diện, ngăn cản nhân vật phản diện tiêu diệt thế giới.
Không chờ Tô Đường kịp lý giải nội dung nhiệm vụ. Mở mắt  nữa, Tô Đường  trở thành một đứa trẻ  mới  sinh .
Mà cái hệ thống thần bí  cũng  còn xuất hiện nữa.