Viện Trưởng Âu Dương ôm bình giữ ấm, mỉm  hạnh phúc  theo bóng dáng chồng  rời , đến khi     thấy  nữa mới thu hồi ánh mắt.
"Các con   sai ?" Viện trưởng ôm bình giữ ấm  xổm  mặt Tô Đường cùng Đồng Thịnh Chử, giọng  ôn nhu.
Lúc nãy   thấy Lý Văn Bân  đến, tặc con Tô Đường liền lôi kéo Đồng Thịnh Chử  lên, nhanh tay phủi sạch áo khoác  đưa cho  mặc .
Lý Văn Bân thấy rõ hành động của , chỉ   giơ ngón trỏ dựng thẳng  môi "suỵt" một tiếng, nháy mắt mấy cái, giúp  che giấu hành vi lười biếng với viện trưởng.
 
Bởi  bà     sự việc , chỉ hỏi đến tội đánh  cùng bao che của họ.
Tô Đường  về phía Đồng Thịnh Chử,  mím chặt môi,   lộ  khí tức kiêu ngạo "duy ngã độc tôn".
Đây là tư thế từ chối nhận sai,  hiểu.
Nội tâm Tô Đường ưu sầu thở dài một tiếng.
Cậu  nhận sai.
Dù   dối đánh  đúng là  của họ, hơn nữa nhận  sẽ  tiếp tục  phạt . Chân  mỏi quá chỉ   xuống thôi.
 Đồng Thịnh Chử  nhận sai,  cũng tuyệt đối  thể.
Nếu   sẽ trở thành kẻ phản bội tình bạn.
Này  chỉ ảnh hưởng đến mối quan hệ bạn bè mỏng manh của hai . Lỡ  luôn nhớ kĩ  phản bội  của ,  khi lớn lên lòng  hẹp hòi trả thù thì   ?
Tô Đường   sống cuộc sống thê thảm  bằng c.h.ế.t như nguyên chủ .
Thật đáng sợ! Nghĩ đến kết cục bi thảm của  mà run rẩy.
Sau đó theo bản năng mà chu miệng nhỏ.
Tủi  quá!
Chân nhỏ thật đau!
"Con  sai ."
Tô Đường đang ủy khuất  thôi, bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh quen thuộc khiến  kinh ngạc.
Tô Đường mở to hai mắt,  thể tin .
Đồng Thịnh Chử  mới  gì đó?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phan-dien-that-hung/chuong-21.html.]
Hắn nhận ?
Hắn rõ ràng  nãy  một tư thế   sai!
Hơn nữa nhân vật phản diện trong tương lai diệt vong loài    thể nhận sai?
Tô Đường cảm thấy  khả năng  mê  quá nên sinh ảo giác.
Ánh mắt  đổ dồn lên mặt Đồng Thịnh Chử, cẩn trọng  thật lâu.
Đồng Thịnh Chử  vẫn cao ngạo như cũ, tuyệt đối  giống như   mới nhận .
"Nếu  sai thì trở về phòng học ." Viện trưởng Âu Dương  , vươn tay  lượt xoa đầu Tô Đường và Đồng Thịnh Chử, gọi họ  lớp học.
Thẳng đến khi   ghế  nữa, Tô Đường vẫn ở thế hoảng hốt, nghi vấn  ngừng tuôn  trong cái đầu nho nhỏ.
Chờ âm thanh trẻ con  thứ hai hát vang bài hát thiếu nhi, Tô Đường mới phục hồi  tinh thần. Lần   gì ngăn  sự tò mò của  nữa, nó còn kinh khủng hơn ban nãy nhiều.
Bởi   liều c.h.ế.t hỏi  "A Chử,  chịu nhận sai hả?"
Đồng Thịnh Chử liếc mắt một cái  Tô Đường,  đó  đầu .
Ngu ngốc.
Dáng vẻ    nhiều  Tô Đường thêm khẳng định.
Đồng Thịnh Chử thật sự  xuống nước!
Rốt cuộc  xảy  chuyện gì?
Vẻ mặt  hoảng sợ tự hỏi.
Đồng Thịnh Chử thu  bộ biểu cảm của Tô Đường  trong mắt, khó thấy  lộ  cảm xúc chân thực của bản .
Ghét bỏ  bất đắc dĩ.
Hắn  nên  thấy nhóc ngốc ủy khuất chu miệng nhỏ liền mềm lòng, thừa nhận hành động  hề sai của .
Hắn lúc  chỉ là  cho nhóc ngốc về lớp học thoải mái  mà thôi.
...
Cho tới khi Tô Đường về nhà, bên ngoài vẫn là dáng vẻ khiếp sợ. Chỉ bên ngoài thôi, còn bên trong đang vui sướng vô tận.
Nhân vật phản diện  sự ảnh hưởng của    thừa nhận sai lầm. Đây chắc chắn là bởi những câu chuyện  kể   tác dụng, thức tỉnh tình   chôn sâu trong nội tâm của .