Tô Đường cẩn thận  phía  hai , thấy họ   văn phòng của viện trưởng  đóng cửa .
Hình ảnh  khuất  cánh cửa,     bất cứ âm thanh nào, Tô Đường  thể thu thập  tin tức.
Cậu chuẩn  xông qua trực tiếp  úp sấp gần ô cửa sổ  lén.
    vài bước, tay    một  khác nắm lấy.
Vốn đang  hành vi theo dõi bất hợp pháp, Tô Đường  tật giật  liền  dọa sợ.
Chờ lúc  thấy gương mặt  đổi sắc của Đồng Thịnh Chử, Tô Đường  tức giận    dám.
Không thể trêu  nhân vật phản diện ,  thể...
Tô Đường lập tức lúng túng, chỉ dám nhẹ nhàng giận dỗi một câu: "A Chử,   tớ hết hồn."
Đồng Thịnh Chử     gì   khó hiểu,  cảm thấy chột , đúng lúc   mở miệng : "Cậu đang  gì?"
 
"Tớ...tớ..." Tô Đường ấp a ấp úng    gì, cũng  thể   hoài nghi Lý Văn Bân  giao dịch dơ bẩn nên  qua đó  lén, hi vọng cứu  cô bé vô tội , thuận tiện đem bộ mặt thật của gã vạch trần  viện trưởng.
Thế giới phức tạp dơ bẩn của  lớn  thích hợp để trẻ con  thấy, đặc biệt là Đồng Thịnh Chử. Cậu sợ sẽ ảnh hưởng tới , như  mấy ngày cố gắng liền công cốc .
Tô Đường  nửa ngày cũng  nghĩ   lý do.
Đồng Thịnh Chử chau mày, tựa hồ đang mất hứng.
Tô Đường  hối thúc khẩn trương càng  thể nghĩ  cái cớ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phan-dien-that-hung/chuong-23.html.]
Hai    với  câu nào. Tô Đường lặng yên cúi đầu chờ  bùng nổ.
 đợi hồi lâu, đợi tới mức   chút sốt ruột, Đồng Thịnh Chử vẫn  lên tiếng.
 
Tô Đường tuy   đầu  nhưng khóe mắt vẫn luôn liếc về phía văn phòng viện trưởng, chỉ sợ Lý Văn Bân trốn thoát khỏi hiện trường.
"Cậu theo dõi bác Lý?"
Đồng Thịnh Chử phán như thần, Tô Đường lập tức bịt kín miệng , cực kì hoài nghi  khi nào   dọa sợ nên  khai    .
Đồng Thịnh Chử chỉ suy đoán chứ   chắc,  thái độ khẩn trương của đối phương liền xác định rõ ràng.
Hắn vẫn  hỏi  vì   theo dõi gã,  mục đích gì. Sau khi xác nhận hành vi của Tô Đường, ánh mắt liền hòa hoãn đem thứ  tay đưa cho : "Ăn."
Tô Đường nhận lấy theo bản năng, cúi đầu   phát hiện là một chén cơm tẻ, bên trong còn  thịt cá   gỡ xương sẵn, một chút thịt nạc cùng lá rau.
Ban nãy  vẫn  ăn no  gấp rút chạy đến đây, Đồng Thịnh Chử là sợ  đói bụng nên mang theo chén nhỏ  tìm .
 
Tô Đường ôm cái chén còn vương   ấm của Đồng Thịnh Chử, trong lòng cảm động đến mức nước mắt dâng trào.
Đứa nhỏ  bây giờ   chăm sóc  khác. Tô Đường xúc động: "A Chử,  về  nhất định sẽ trở thành một  ."
Đồng Thịnh Chử lạnh lùng mà  Tô Đường tự  cảm động, lấy muỗng nhỏ  bọc cẩn thận trong giấy ăn nhét  tay : "Mau ăn."
Tô Đường gật gật đầu, cắm cúi ăn. Vì để  yên tâm ăn cơm, Đồng Thịnh Chử còn tình báo cho  : "Cứ ăn từ từ, bác    ngoài."
Tô Đường hiểu ngụ ý của Đồng Thịnh Chử, thìa cơm  tay dần dần chậm .