Tiết Tiểu Tiểu chính là cô bé  bên cạnh Lý Văn Bân.
Tô Đường   hổ nhưng  nhẹ nhõm thở phào một .
Thật , cô bé  xảy  chuyện gì, cũng   thương tổn.
Tô Đường lắc lắc cánh tay Đồng Thịnh Chử, ý bảo   cùng .
"A Chử,  cảm thấy bác Lý là  như thế nào?" Đi  đường   nhịn  hỏi.
Lý Văn Bân , ngày thường  thời gian đều đến đây, đối xử với bọn trẻ cũng   thiết. Không chỉ kiên nhẫn chơi đùa, còn kể cho bọn trẻ   nhiều câu chuyện .
Nếu Tô Đường   thấy những hình ảnh mà hệ thống cung cấp,  sẽ nghĩ gã là một   sự nghiệp thành công, yêu thương vợ,   bụng quan tâm trân trọng trẻ con.
Hoàn   giống  sẽ   loại chuyện ghê tởm dơ bẩn .
Cậu  khỏi hoài nghi những gì   thấy  đó.
Đồng Thịnh Chử dừng bước,  yên lặng  , hỏi: "Cậu   thật  giả?"
Còn  thiệt giả? Tô Đường tò mò.
Đồng Thịnh Chử  Tô Đường, vẻ mặt nghiêm túc: "Bác  là  ."
Cậu mở to hai mắt, biểu tình phức tạp.
Người ?
"Là  dối." Đồng Thịnh Chử tiếp tục: "Ngoài trừ viện trưởng, bác  đối với   đều là ngoài nóng trong lạnh."
"Đây là sự thật."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phan-dien-that-hung/chuong-25.html.]
Tô Đường  Đồng Thịnh Chử đưa lên tàu lượn siêu tốc trở nên tâm tình bất , nhưng cuối cùng cũng khôi phục suy nghĩ ban đầu.
Cậu nghi hoặc  Đồng Thịnh Chử: "A Chử,    ?"
Đồng Thịnh Chử trong chớp mắt sắc mặt trầm xuống: "Nhìn thấy ."
"A?" Tô Đường ngờ nghệch,  đó bừng tỉnh lộ  vẻ mặt khâm phục.
Không hổ là nhân vật  diện, chỉ cần  qua cũng  thể nhận   đồng loại.
Không giống như , rõ ràng    chân tướng mà vẫn mò mẫm hoài nghi.
Buổi tối cơm nước xong, Tô Đường cuộn tròn trong chăn ngẫm nghĩ một hồi,  đó lấy điện thoại đặt  tủ đầu giường, lưu loát bấm một dãy .
"Bảo bối Đường Đường, nhớ chú ?" Thanh âm  Tô Đường sởn hết da gà vang lên bên đầu  điện thoại.
Nghĩ đến mục đích   của ,  nuốt  những lời ai oán, nhu thuận  "Đường Đường nhớ chú lắm."
Tô Học mặc dù trông  đàng hoàng nhưng  cực kì thông minh. Tên cáo già    thấy Tô Đường gọi điện thoại cho  liền   chuyện cần nhờ.
Bởi ngày thường Tô Học thích nhất là trêu chọc nhóc con, cho nên nhóc con trốn còn  kịp,   thể chủ động gọi điện.
Cáo già cũng   ý định vạch trần  mà tiếp tục vui đùa  chút hoang mang: "Quả nhiên trong lòng của bé con nhà  luôn nghĩ đến chú mà, nếu  ngày mai chú qua đó ôm Đường Đường, thỏa mãn lòng tham của cháu  ?"
Tô Đường rùng  lạnh lẽo.
Tô Học  giờ luôn là dáng vẻ  nghiêm túc, mỗi   thấy Tô Đường đều quấn lấy ôm hôn một cái, hơn nữa còn đem   ngoài để  giả vờ gọi y là ba ba, dọa những cô gái đang bám đuôi theo đuổi. Chưa hết,  đường mà gặp bé gái nào đáng yêu y liền sẽ đùa giỡn,  hiện tại điều kiện kiếm vợ  khó, y  tranh thủ tìm vợ cho  từ sớm mới .
Cho nên mỗi  Tô Đường  khỏi cửa mà gặp   nhà của mấy bé gái  y đùa giỡn, họ đều sẽ  tủm tỉm trêu chọc  "Ối, đây   là con rể tương lai của nhà  !"
Tô Đường da mặt mỏng,  ý thức   là  trưởng thành nên tâm thế  hổ càng nhiều. Có thể  là bởi vì Tô Học nên tổn thương tâm lý, nên một khi y trở về nhà Tô Đường liền né tránh thật xa.
Hôm nay   tin Tô Học sắp về,  hận  thể  y thu hồi câu  , chính là    thật sự  việc  nhờ.