Vì thế Tô Đường  nhẫn nhịn,  đó trực tiếp   vấn đề: "Chú ơi con  một cái camera mini, với  đừng để cho ba  cháu ."
Tô Đường  mang theo camera tùy lúc thu thập chứng cứ phạm tội của Lý Văn Bân. Nếu quá to sẽ dễ dàng bại lộ, hơn nữa từ sự kiện bao che đợt , ngoại trừ một ít kẹo, đồ chơi, còn  đều  Lan Tĩnh cấm mang đến mái ấm Hạnh Phúc.
Suy tới tính lui cuối cùng  chỉ  thể nghĩ tới Tô Học.
Tô Học ở bên ngoài mở một văn phòng thám tử, danh tiếng , cũng từng   nhiều  quyền lực đến nhờ giúp đỡ. Lần  Tô Đường  qua mắt hai vị phụ , y là  đáng tin cậy nhất.
Tô Học bên  điện thoại  nheo mắt, gõ gõ lên bàn  việc: "Đây   chuyện đùa của trẻ con ."
Tô Đường bĩu môi, nhưng nhất định   thành mục đích. Cậu thống khổ hi sinh bản ,  nũng: "Chú thương Đường Đường nhất mà. Chú giúp cháu , tất cả tiền lì xì của cháu đều đưa chú hết."
"Cũng ." Tô Học  , thầm nghĩ tên nhóc đáng yêu , "Nói cho chú , Đường Đường   gì?"
"Không  ." Tô Đường kín miệng nhất quyết  khai: "Chú giúp cháu mua một cái, chờ khi nào chú về chúng  sẽ cùng   chơi."
Đi chơi đồng nghĩa với việc  giả vờ  con trai ngoan gọi Tô Học một tiếng ba ba.
Không ngoài dự kiến của Tô Đường, đối phương  xong câu  liền thoải mái đồng ý thỉnh cầu: "Được , Đường Đường chờ chú gửi chuyển phát nhanh.   hứa với chú    chuyện , nếu  sẽ  ba ba đánh mông."
Tô Đường liên tục gật đầu hẹn thề.
Tốc độ của y  nhanh, ngày hôm  Tô Đường  nhận  gói hàng. Đại khái sợ Tô Đường   cách dùng, Tô Học còn để một tờ giấy hướng dẫn bên trong.
Từ đó trở , mỗi ngày Tô Đường  học đều mang theo camera,  thấy Lý Văn Bân xuất hiện liền mở lên.
Đáng tiếc qua một tháng, Tô Đường vẫn   thấy gã  động tĩnh gì bất thường.
Điều   Tô Đường sốt ruột hoài nghi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phan-dien-that-hung/chuong-26.html.]
Rất nhanh  đến ngày Quốc Tế Lao Động, theo pháp luật quy định, tất cả đều sẽ thống nhất nghỉ ba ngày.
Mái ấm Hạnh Phúc cũng  ngoại lệ.
"Thật sự   biển hả ?" Tô Đường trợn to hai mắt, nắm góc áo Lan Tĩnh kích động lắc lắc.
" thế." Lan Tĩnh cũng rấy vui, cô xoa đầu Tô Đường: "Ba ba  mua vé máy bay xong , cũng đặt khách sạn sẵn luôn."
"Ba ba cũng sẽ  ?" Tô Đường niềm vui nhân đôi.
Tô Triết vì công ty liên tục bận rộn mấy tháng,  lâu  chăm sóc Lan Tĩnh thật .
Lan Tĩnh   gật đầu: "Ba ba  mấy ngày nay  quan tâm gia đình, nên ngày nghỉ    bù đắp, dẫn Đường Đường  tắm biển. Con  giờ đều thèm   biển đúng ? Có vui ?"
"Vui quá!" Tô Đường mừng rỡ nhảy dựng lên.
Cậu    biển từ  lâu. Đời  vì  mang bệnh tật nên  thể  máy bay,  xe thì đường quá xa chịu  nổi. Bởi  cho đến lúc qua đời cũng chỉ  ngắm biển  TV mà thôi.
Ở thế giới  vì  thể còn quá nhỏ nên Lan Tĩnh cùng Tô Triết luôn lo lắng  dám mang   ngoài. Bây giờ bốn tuổi cũng đủ lớn,  ầm ĩ cũng  phá phách chạy nhảy lung tung, vì  hai  quyết định tổ chức một chuyến  cho con trai .
Tô Đường hưng phấn, gương mặt tròn tròn vì kích động mà đỏ lên, nguyện vọng nhiều năm cuối cùng   thực hiện.
Chính là một hồi,  thể Tô Đường đột nhiên cứng ngắc.
Cậu quên mất.
Ngày mai   lời hứa sẽ  cùng Đồng Thịnh Chử  ngọn núi phía  cô nhi viện xem hoa!!!
Làm  đây!!!