Thất hứa  một   biển chơi?
Tuổi già thê thảm của nguyên chủ, còn  lửa đạn bay đầy trời, âm thanh loài   lóc cùng hình ảnh thế giới sụp đổ hiện   mắt Tô Đường.
Cậu run run  đó kịch liệt lắc đầu.
Không ! Không !
Tuyệt đối  !
Thất hứa với nhân vật phản diện sẽ  xong !
Vậy mang theo nhân vật phản diện cùng   biển thì ?
Tô Đường suy ngẫm, lâu lâu mới  thời gian một nhà ba  sum vầy.
 nhân vật phản diện đối với   , mỗi ngày đều nhường thịt cá cho  ăn.
Tô Đường lắc trái lắc .
Tô Đường  Lan Tĩnh đang bận rộn  bánh quy cho  ăn dọc đường.
"Mẹ ơi." Cậu  phía  kéo vạt áo cô.
"Sao thế?" Lan Tĩnh  đầu,  đó : "Hôm nay  ăn bánh quy, đây là phần cho ba ngày tới."
 
Đôi lúc Lan Tĩnh đang  bánh, Tô Đường sẽ  phía  ngước đầu hít hít mũi nhỏ, vẻ mặt thèm nhỏ dãi   nũng bán manh ý đồ xin một miếng.
Đương nhiên từ  khi Tô Đường  sâu răng thì  từng thành công.
Tô Đường   đang hiểu lầm ý , hôm nay  cũng   tâm trạng ăn uống, sinh mệnh đang  đe dọa   còn nghĩ tới chuyện  .
 mà bánh thơm quá chừng!
Tô Đường nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt chính trực  để lộ dáng vẻ thèm ăn, cực kì nghiêm túc  với Lan Tĩnh: "Mẹ ơi, con  hứa sẽ  chơi với A Chử . Con   nuốt lời, nên   thể cho bạn   theo ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phan-dien-that-hung/chuong-27.html.]
Lan Tĩnh sửng sốt một chút, : "Chuyện   cũng  thể tự tiện quyết định." Cô  xổm xuống giải thích: "A Chử là đứa trẻ do bác Âu Dương nuôi nấng, nếu  dẫn bạn   ngoài nhất định  hỏi qua ý kiến của bác ."
 
    bỏ  Đồng Thịnh Chử   chơi một .
Tô Đường rối rắm nhíu mày, lắc cánh tay của Lan Tĩnh: "Mẹ ơi con  chơi cùng A Chử,   giúp con một tiếng với bác Âu Dương  hong?"
Nhìn biểu tình đáng thương  đáng yêu khiến Lan Tĩnh  thể kiềm chế, thiếu chút nữa đồng ý luôn.  nhiều năm rèn luyện tính tự chủ rốt cuộc  uổng phí, Lan Tĩnh kiên trì chịu đựng hỏi: "Đường Đường thật sự  cùng A Chử  biển ?"
Tô Đường   hỏi đôi mắt liền sáng lấp lánh: "Con  lắm!"
Lan Tĩnh suy nghĩ một hồi  : "Nếu  Đường Đường  hứa với   khi đến nơi    lung tung,  mới xin phép bác Âu Dương giúp con."
Tô Đường bật  gật đầu liên tục, ngón tay chỉ lên trời lập lời thề: "Con hứa."
 
Tô Đường  mặt Lan Tĩnh  giờ luôn hiểu chuyện trưởng thành hơn những đứa trẻ khác, sẽ  nuốt lời, về điểm  cô cực kì tin tưởng con trai .
Lúc  cô  lên đến phòng khách gọi cho viện trưởng Âu Dương.
Tô Đường  theo phía  như một cái đuôi nhỏ. Sau khi Lan Tĩnh cúp điện thoại xong liền  thấy một đôi mắt trông chờ  .
"Mẹ ơi, bác   đồng ý  ạ?" Tô Đường tuy  loáng thoáng  nội dung cuộc gọi, nhưng vẫn nên hỏi  cho chắc.
"Nhóc con." Lan Tĩnh vươn tay búng nhẹ lên trán con trai,  : "Nhanh đến thư phòng  ba ba đặt thêm một vé máy bay. Sáng mai nhà  dậy sớm một chút để kịp giờ đến đó đón A Chử."
"Mẹ là tuyệt nhất!" Tô Đường vui vẻ nhảy dựng lên, trèo lên ghế sa lông hôn hai phát lên má Lan Tĩnh,  đó  trèo xuống lạch bạch chạy đến thư phòng: "Con  tìm ba ba."
Ngày hôm , Tô Đường vì kích động cả đêm nên  dậy từ sớm. Sau khi rửa mặt ăn cơm xong,  vui vẻ vươn tay với Tô Triết đang cầm một cái vali nhỏ: "Ba ba, con tự mang ! Con khỏe lắm!"
Bên trong vali bao gồm vài bộ quần áo, còn  một cái chăn nhỏ.
Tô Đường  cái bệnh lạ giường, đến chỗ khác liền  ngủ . Chính vì  mỗi khi  ngoài đều mang theo cái chăn thường đắp, ngửi thấy hương vị quen thuộc cũng an giấc hơn.
Vali  nặng nên Tô Triết cũng để con trai tự mang, chờ  đến xe thì giúp  đặt lên.
Đường đến mái ấm cũng  xa, Lan Tĩnh và Tô Triết  khi cam đoan sẽ chăm sóc bọn trẻ thật  liền sắp xếp túi đồ của Đồng Thịnh Chử lên xe.
"Phải chú ý an  nha." Viện trưởng Âu Dương nắm hai tay của Tô Đường và Đồng Thịnh Chử, dặn dò : "Thịnh Chử, con lớn hơn Đường Đường*, nhớ   tấm gương  để em noi theo, tuyệt đối    đến những chỗ nguy hiểm  ?"
(*)Chắc ý bác là Thịnh Chử lớn tháng hơn Đường Đường.