Tô Đường hưng phấn   gương xoay  ngắm nghía quần bơi mới mua, lòng thầm nghĩ thật ! Mặc dù  thể hiện giờ vẫn còn là một đứa trẻ bốn tuổi thấp bé nhỏ con, nhưng mặc quần bơi   trông cực kì ngầu lòi.
Tô Đường tính toán khi nào về nhà sẽ mua thêm vài cái quần bơi để dành mặc.
Đang hí hửng tự sướng thì trong gương xuất hiện thêm một bóng .
Tô Đường  Đồng Thịnh Chử mặc quần bơi y hệt  đang  kế bên, trong lòng yên lặng trừng mắt  .
Cũng bốn tuổi như , Đồng Thịnh Chử  cao hơn  một chút,  những thế, đứa nhóc    mỡ bụng?! Gương mặt  cũng ngầu lòi  trai hơn !!!
Tô Đường thở phì phì   nữa.
Lừa !
Vậy mà tên nhóc     bụng mỡ, ở  hả?
....
Đồng Thịnh Chử là một giáo viên nghiêm túc. Tuy rằng tuổi còn nhỏ   khác  tin tưởng, nhưng lúc hướng dẫn Tô Đường   tận tâm,  nào cũng  thể    sai ở điểm nào  sửa . Thầy huấn luyện  Tô Triết mời đến gật đầu cực kì hài lòng.
 
Trải qua một buổi chiều luyện tập, Tô Đường ít    thể   một vài động tác như vịt bơi cạn.
Có thể  là vô cùng danh dự!
Luyện bơi là một vấn đề cần  hết sức nỗ lực, cơ thể  còn nhỏ nên càng khó khăn hơn. Mặc dù trong lúc học   vui đùa giải trí một chút, nhưng việc nào  việc nấy, vẫn  chăm chỉ rèn luyện.
Tô Đường  Đồng Thịnh Chử đẩy lên bờ, cánh tay lẫn bắp chân đều mệt đến  cử động , cứ thế  ì  mặt đất.
"Mệt?" Đồng Thịnh Chử nắm lan can bể bơi. Tô Đường  dáng vẻ  vẫn như  khỏe mạnh thoải mái leo lên bờ,  xổm  xuống mát xa cặp đùi bủn rủn của .
"Không  nhúc nhích." Tô Đường  khổ,  Đồng Thịnh Chử với ánh mắt cực kì hâm mộ. Cùng là trẻ con  mà   bơi  dạy  cả một buổi chiều cũng  thể hiện  vẻ mệt mỏi, ngược   thì...
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phan-dien-that-hung/chuong-29.html.]
Mất mặt quá!!!
 mà tay nghề mát xa của Đồng Thịnh Chử cũng thật thoải mái.
Tô Đường hưởng thụ thả lỏng cơ thể.
Huấn luyện viên bên cạnh tận chức trách giám sát bọn họ cả một buổi chiều    ha ha : "Ai mới học bơi cũng  hết. Dù gì bơi lội cũng là một việc tốn nhiều thể lực, hơn nữa hai đứa đều còn nhỏ, mệt là ." Nói xong ánh mắt liền dời lên  Đồng Thịnh Chử: " mà thật  nghĩ tới bạn nhỏ  lợi hại đến . Không chỉ dạy giỏi mà thể lực cũng  nữa."
Tuy rằng Tô Đường thấy hâm mộ xen lẫn ghen tị thể lực của Đồng Thịnh Chử, nhưng khi  thầy huấn luyện khen  thì   cảm thấy cực kì vinh hạnh, dùng cánh tay mềm nhũn vỗ lên ngực,  đáng yêu: "Tất nhiên  ạ, A Chử   giỏi luôn."
 
"Ha ha, nhóc con cuồng  trai ." Huấn luyện viên trêu chọc : "Sắp đến giờ ăn chiều , để thầy ôm nhóc trở về."
Nói xong liền khom lưng vươn tay với Tô Đường. Cậu vốn  cự tuyệt bỗng nhiên một bóng dáng xuất hiện  mắt, động tác mát xa  đùi cũng  còn.
Đồng Thịnh Chử che  mặt Tô Đường: "Đây là em trai của con,  cần  phiền thầy."
Hắn  xổm  xuống,  đầu  : "Leo lên."
Tô Đường ngơ ngác  lời ôm lấy lưng Đồng Thịnh Chử. Huấn luyện viên cũng  tiếp tục, chỉ nghĩ rằng hai  em yêu thương  thật ,  phía  dặn dò hai : "Nếu mệt thì  với thầy,  cần ngại."
Đồng Thịnh Chử lãnh đạm gật đầu, tỏ vẻ  .
Tô Đường  tiếng  của thầy huấn luyện đánh cho hồi hồn, bối rối  Đồng Thịnh Chử đang chậm rãi cõng   về khách sạn,  đó dứt khoát giả  đà điểu đem đầu chôn lên vai , khuôn mặt cũng dần dần phiếm hồng.
Đã lớn   còn   một đứa bé cõng  lưng!!!
"A Chử, để tớ tự    ." Tô Đường buồn buồn ,  cứu vớt tình huống.
"Chân  còn run." Đồng Thịnh Chử dùng sự thật đánh trả .
Tô Đường tuyệt vọng chỉ  thể tự an ủi hiện tại  vẫn còn là trẻ con.
Lan Tĩnh cùng Tô Triết đúng lúc từ bờ biển trở về,  thấy Đồng Thịnh Chử cõng Tô Đường liền kinh ngạc  về phía hai .
"Làm  ?" Lan Tĩnh lo lắng hỏi.