Vài năm  qua, ngẫu nghiên Tô Đường nhớ tới chỉ cảm thấy đó hẳn là một giấc mộng mà thôi.
Hệ thống, thì  nó thật sự tồn tại.
"Đường Đường?" Thanh âm ôn nhu của Lan Tĩnh vọng  từ xa khiến Tô Đường  hồn.
Tô Đường mờ mịt ngẩng đầu  Lan Tĩnh, cô  chút lo lắng đặt tay lên trán con trai: "Đường Đường, con  thoải mái ?"
Tô Đường lắc đầu, bắt lấy bàn tay của Lan Tĩnh: "Mẹ ơi con  ."
Lan Tĩnh lo lắng cẩn thận quan sát Tô Đường một chút  mới yên tâm  tiếp.
Cô dắt bàn tay nhỏ bé của Tô Đường, giới thiệu viện trưởng  sớm đến  mặt hai : "Đường Đường, đây là bác viện trưởng, con đến đây thưa bác ."
Tô Đường thẳng sống lưng,  đó gập  chào viện trưởng: "Con chào bác viện trưởng ạ, con tên Tô Đường."
Viện trưởng Âu Dương vẻ mặt hiền lành  Tô Đường, bà lấy  một viên kẹo  đóng gói  mắt từ trong túi áo đưa cho : "Ngoan lắm, đây là kẹo của bác tự , cho Đường Đường một viên."
Vỏ kẹo  ngăn  hương vị sữa bò nồng đậm đánh  mũi của Tô Đường.
Ánh mắt  nhanh chóng sáng rực, cái  nhất định ăn  ngon.
Cậu khát khao mà  lòng bàn tay  kẹo của viện trưởng,  đó ngẩng đầu hướng về phía Lan Tĩnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phan-dien-that-hung/chuong-3.html.]
Lan Tĩnh khẽ  gật đầu.
Tô Đường lúc  mới tiếp nhận,  đó cẩn thận lột lớp vỏ màu trắng , đem viên kẹo hấp dẫn bỏ  trong miệng.
Quả nhiên cực kì ngon
Tô Đường l.i.ế.m kẹo trong miệng, đôi mắt bởi vì  ăn ngon mà suиɠ sướиɠ  heo .
Lan Tĩnh  nữa  chuyện cùng viện trưởng Âu Dương, Tô Đường nắm tay , ánh mắt dừng   tấm bảng màu đỏ  đầu viện trưởng,  đó lén vươn  ngón trỏ ngắn ngắn tròn tròn, nhấn  hai chữ "mở rộng".
 
Một luồng ánh sáng chỉ  Tô Đường  thấy xuất hiện từ đầu ngón tay tiến thẳng  giữa trán của   biến mất.
Ngày 23 tháng 12 năm 2020, tuyết rơi đầy trời.
Lúc Âu Dương Bội Thanh  ngoài mua sắm  bắt gặp Đồng Thịnh Chử đang  tuyết bao phủ, yếu ớt, hấp hối,   đầy rẫy miệng vết thương.
Đồng Thịnh Chử chỉ là một đứa trẻ mới ba, bốn tuổi, Âu Dương Bội Thanh tâm địa thiện lương, cực kì yêu thích trẻ con. Tuy rằng   Đồng Thịnh Chử  gặp  chuyện gì, nhưng  bé con đáng thương thê thảm như , bà  một chút do dự mang Đồng Thịnh Chử về mái ấm Hạnh Phúc, tự  tìm  cách chăm sóc bé.
Đương lúc  chăm sóc Đồng Thịnh Chử, bà cũng  ngại cực khổ chạy khắp nơi tìm kiếm cha  của bé con. Chính là dù  qua hơn một tháng cũng  hề  kết quả. Bà cân nhắc một hồi lâu,  đó hỏi qua ý của Đồng Thịnh Chử, cuối cùng quyết định thu lưu bé con ở .
 
Từ đó, Đồng Thịnh Chử trở thành một thành viên trong mái ấm Hạnh Phúc.
Chồng của Âu Dương Bội Thanh  thành lập cô nhi viện   danh nghĩa tư nhân. Đa  những chi tiêu trong mái ấm một phần dựa  thu nhập từ công ty của chồng bà, phần còn  đều nhờ những mạnh thường quân lương thiện quyên góp ủng hộ.