Hắn nhíu mày,  tiếp tục  dối:
 
“Nếu     tình cảm với điện hạ, điện hạ chắc chắn sẽ  tin.”
 
“Dù ,  cũng chỉ là con mồi công lược của điện hạ mà thôi.”
 
Trong ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Cảnh...
 
Hệ thống gào lên:
 
[Tiến độ nhiệm vụ 20, 30, 40, 60, 90......]
 
 lúc Tiêu Cảnh kinh ngạc đến sắp  thở nổi, nó  kêu:
 
[Sao  tụt ! 80, 60, 50, 40, 0]
 
Ánh mắt Tiêu Cảnh rơi lên gương mặt ,  mà  :
 
“Nàng cố ý.”
 
Ta ngẩng đầu  :O mai d.a.o Muoi
 
“Kẻ để lộ chân tâm sẽ c.h.ế.t, nhưng điện hạ ,  vẫn  nhịn  mà đem lòng  bày  cho ngài xem.”
 
“Thật ,   thích Nguyễn Vân Cư, nhưng  càng ghét Nguyễn gia biến ngài thành con rối. Ngay cả trong mắt đại hoàng tôn, cũng là  Nguyễn gia ,  mới đến Tiêu gia.”
 
“Thiếp quan tâm đến ngài, nên  giúp ngài   tất cả. Lưu danh muôn đời, sử sách ghi tên ngài đáng để  một vị đế vương vang danh thiên cổ.”
 
Tâm tư sâu kín  vạch trần, sắc mặt  tức giận đến cực điểm.
 
“Tần thị điên , đóng cửa dưỡng , ai cũng   đến gần.”
 
Hắn bỏ chạy như thể trốn thoát khỏi một cơn bão.
 
Còn  thì khẽ cong môi, bật .
 
17
 
Đêm khuya yên tĩnh,  giả vờ    trong phòng.
 
Tiêu Cảnh  ngoài sân  lâu.
 
Hệ thống gào rú như quỷ:
 
“Người thiếu thốn tình cảm thì dễ  khuất phục thôi,    mấy nữ xuyên   nhiệm vụ  khổ thế nhỉ?”
 
“Vì bọn họ  đủ độc, cũng  đủ tàn nhẫn.”
 
Ba ngày , đến sinh thần của cha,  gọi  về phủ một chuyến.
 
Tiêu Cảnh trầm mặc hồi lâu,  gật đầu đồng ý.
 
“Nghe    nàng sống  dễ dàng gì ở phủ? Cô sẽ cùng nàng  về  thử.”
 
Lạnh lẽo, khát m.á.u như . Điên cuồng, thờ ơ như . Thậm chí, cũng cô đơn, lẻ loi như .
 
Hắn yêu  ư?
 
Không,  chỉ tìm thấy một kẻ đồng loại  con thuyền cô độc giữa biển đời.
 
Không giống như Nguyễn Vân Cư cao cao tại thượng,  mới là kẻ giống  hơn cả.
 
 con đường đồng hành , chung quy vẫn gập ghềnh.
 
Nên khi mũi tên  chuẩn  sẵn từ lâu phóng về phía n.g.ự.c ,   do dự mà lao đến che chắn   .
 
Một màn khổ nhục kế cuối cùng, phá tan phòng  trong .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phan-sat-ke/11.html.]
Khóe môi rỉ m.á.u,  đưa tay chạm lên khuôn mặt :
 
“Ban cho ngài mười năm thọ mệnh, cầu chúc ngài lưu danh thiên cổ.”
 
Khoảnh khắc  ngất lịm , hệ thống vang lên:
 
[Tiến độ nhiệm vụ đạt 100, chúc mừng ký chủ  thành nhiệm vụ,  thưởng mười năm thọ mệnh]
 
 Tiêu Cảnh, kẻ xưa nay lấy việc đùa cợt nữ xuyên  để kiếm phần thưởng  thú vui,    nổi.
 
Vừa  ,   mất , với kẻ   gì để dựa như ,  lẽ chuyện như    trải qua quá nhiều  .
 
Chấp niệm  hóa thành nút thắt  thể gỡ trong lòng,  phát điên.
 
Bàn tay run rẩy đè lên vết thương đang  ngừng chảy m.á.u của :
 
“Nàng chẳng   , nàng động thật lòng với cô ? Vậy thì cô  lệnh cho nàng tỉnh , ở bên cô cả đời!”
 
Hệ thống cảnh báo:
 
[Sinh mệnh nữ xuyên  đếm ngược: 10, 9, 8…]
 
“Cô dùng  bộ điểm tích lũy đổi lấy mạng sống của nàng!”
 
Hệ thống hít một  lạnh:
 
“Làm ,  chỉ Thái tử phi sẽ mất  vẻ  vốn , mà điện hạ ngài cũng sẽ mất luôn ‘kim thủ chỉ’.”
 
Tiêu Cảnh chần chừ một thoáng, nhưng vẫn hạ quyết tâm:
 
“Nữ xuyên  mà thôi,   còn nhiều, điểm tích lũy  thể từ từ kiếm .  nàng thì nhất định  sống.”
 
Hệ thống  trộm:
 
“Ghê thật đấy, ngươi thế mà lừa  sạch điểm tích lũy của  .”
 
“Nói , ngươi  đổi lấy mạng của thái tử,  mạng của thái tử phi?”
 
Ta khẽ lắc đầu:
 
“Không vội… giữ  .”
 
18
 
Một  lãnh đạm khi  hạ quyết tâm, thật sự  đáng sợ.
 
Chỉ trong một đêm, Tiêu Cảnh  xé toang một lỗ hổng giữa Nguyễn gia và Trấn Nam vương.O mai d.a.o Muoi
 
Nguyễn Minh Nguyệt là nghĩa nữ của Trấn Nam vương và phu nhân, nhưng  lo sợ một ngày con ruột của họ  tìm thấy sẽ lấn át , nên viện cớ khiến nàng   hành hạ đến c.h.ế.t giữa phố.
 
Phu thê Trấn Nam vương chỉ mất ba ngày  điều tra  sự thật.
 
Tiêu Cảnh thương  vì  vì  mà tổn thương  thể, cũng  nhân cơ hội đó gõ một cú  đầu Nguyễn Vân Cư.
 
Hắn phong   Trắc phi,  còn giao cả Nhị hoàng tôn cho  nuôi dưỡng.
 
Mẹ đứa trẻ  c.h.ế.t vì khó sinh, nó  đưa đến chỗ Lý trắc phi để nuôi.
 
Lý trắc phi trong lòng chỉ  sủng ái của Tiêu Cảnh,   quan tâm  sống c.h.ế.t của đứa trẻ bệnh tật .
 
Chính là Tần Giản, giống như cách nàng nhặt mèo hoang chó hoang nuôi  ngày ,  từng chút từng chút ôm lấy đứa trẻ, nuôi nó lớn.
 
Nhìn đứa trẻ ,  như  thấy đóa hoa mà Tần Giản từng gieo, giờ  kết thành quả ngọt.
 
Ngồi  gốc hải đường, Tiêu Vân Triệt ngẩng đầu  :
 
“Người là   của nàng!”