Tay  đang bóc trái cây khựng .
 
Nó tiếp tục:
 
“Nàng từng , nàng thích ăn mì, dị ứng với đậu phộng, giỏi nhất là bày trò trêu chọc  khác.”
 
Nó chỉ  vết đỏ  cổ tay , ánh mắt kiên định:
 
“Người dị ứng với đậu phộng, là thật. Đêm khuya  đến thăm ,   thấy.”
 
“Lý nương nương đánh ,  thấy , nên   bà  c.h.ế.t.”
 
“Họ hại c.h.ế.t nàng, nên  mới  báo thù, đúng ?”
 
Ta cố đè nén sự cay xè nơi sống mũi, khẽ xoa đầu đứa trẻ   Tần Giản nuôi dạy bao năm:
 
“Nàng còn  gì nữa ?”
 
“Nàng  thiên hạ bất công, mạng tiện như kiến, bảo    thanh kiếm xuyên mây,  thẳng giữa đất trời, vì   tìm một con đường sống. Cho nên,  liều   hiểm cảnh, là để giúp  chuẩn  từ  đúng ?”
 
Sau cây hải đường, thấp thoáng tà váy của một nha . Ta vờ như  thấy, gật đầu đáp:
 
“Tất nhiên là . Cha con   , con chỉ cần chăm học, những chuyện còn ,   ông  lo cho mẫu tử .”
 
“Vân Triệt , cha con đặt kỳ vọng  lớn ở con đấy.”
 
Cành cây khẽ rung, nha  phía   biến mất.
 
Tối đó, nàng  trở thành một xác c.h.ế.t ở bãi tha ma.
 
Nguyễn gia  nhịn  nữa, còn Nguyễn Vân Cư  càng   hạng  chờ c.h.ế.t.
 
Thế nên, trong yến thọ của Hoàng đế, Nguyễn gia  tay.O mai d.a.o Muoi
 
Khi quân đội Nguyễn gia vây chặt bốn phía, Hoàng hậu nâng ly rượu, chất vấn Hoàng đế vì   cho  uống tuyệt tử dược.
 
Hoàng đế thở dài:
 
“Nếu Nguyễn gia   hoàng tử, thì Tiêu gia sẽ  kết cục như hôm nay. Không  trẫm   nàng sinh con cho trẫm, mà là Tiêu gia  thể dung chứa con của Nguyễn gia.”
 
Hoàng hậu lệ tuôn đầy mặt:
 
“ thế thì  ? Hoàng trưởng tôn vẫn là  Nguyễn gia chúng , giang sơn  rốt cuộc cũng lọt  tay  Nguyễn gia.”
 
Hoàng đế đầy thương xót, từ từ đưa ánh mắt  về phía hào thành.
 
Những bó đuốc đột ngột sáng rực, soi rõ từng bộ giáp chỉnh tề như một con rồng khổng lồ đang cuộn .
 
Là Trấn Nam vương,  liên thủ với Tiêu Cảnh.
 
Muốn đẩy Nguyễn gia  chỗ c.h.ế.t.
 
Sau một đêm c.h.é.m g.i.ế.t, Nguyễn gia đại bại, Nguyễn Đại tướng quân tự vẫn  tường thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phan-sat-ke/12.html.]
 
Hoàng hậu  ban lụa trắng.
 
Nguyễn Vân Cư  giam trong địa lao,  thể tiều tụy, nhưng  bình tĩnh đến lạ thường.
 
19
 
Là bạn cũ,  đến thăm nàng một  cuối.
 
“Điện hạ nể tình xưa,  lưu  cho ngươi một mạng.    hiểu,  lúc sống còn đau đớn hơn cả cái c.h.ế.t.”
 
Nguyễn Vân Cư  vô vàn thủ đoạn để  nhục  khác, chẳng lẽ đến lúc tai họa giáng lên đầu    hiểu rằng chính  cũng chẳng thoát nổi?
 
Nàng thờ ơ liếc  một cái:
 
“Nhà họ Nguyễn ba đời  tướng, nếu   cô cô  dốc hết lòng vì bệ hạ, e rằng ngai vị cửu ngũ chí tôn hôm nay  là của cha  .”
 
“Thắng bại là chuyện thường trong binh gia, c.h.ế.t thì  gì đáng sợ? Rồi sẽ  một ngày  Nguyễn gia    dậy.”
 
Ta lắc đầu:O mai d.a.o Muoi
 
“Không còn cơ hội nữa .”
 
“Sau khi chín tộc  diệt, đứa con duy nhất của ngươi cũng  hạ dược. Không  Tiêu Cảnh, mà là ,   dùng điểm tích lũy trong hệ thống đổi lấy thuốc đó. Rất vui vì điểm mà các ngươi khổ sở gom góp cuối cùng  dùng để đổi lấy cái c.h.ế.t của con ngươi. Hài lòng ?”
 
g.i.ế.t bằng d.a.o mềm, tự gánh lấy quả báo.
 
Sự kinh hoàng phủ đầy khuôn mặt của Nguyễn Vân Cư.
 
Nàng run rẩy  :
 
“Hắn…   thể đưa điểm cho ngươi? Ngươi chỉ là một nữ xuyên , ngươi rõ ràng là…”
 
“ chỉ   sẵn lòng vì  mà liều mạng, cũng chỉ  , bằng lòng trao  thật tâm.”
 
Ta ghé sát tai nàng, hạ giọng:
 
“Ta dùng thật tâm để tiễn các ngươi xuống địa ngục.”
 
Đồng tử nàng co rút, còn    lệnh cho  mang thuốc câm đến, ép nàng uống .
 
“Địa lao  vốn là ngươi xây cho đám nữ xuyên . Vậy thì vị mặn đắng trong đó, hãy từ từ mà nếm hết .”
 
Giường đinh lăn, lò hỏa nung, c.h.ặ.t t.a.y móc mắt, lột xương rửa thịt… từng thứ một, tàn nhẫn vô cùng.
 
Ta chỉ  qua thôi,  lưng  lạnh toát.
 
Còn các nữ xuyên  , từng  từng  bằng m.á.u thịt của , trải qua đủ hết những hình phạt .
 
Chưa từng g.i.ế.t  phóng hỏa,  từng đại nghịch bất đạo, chỉ vì  hệ thống kéo  nhiệm vụ, mà vĩnh viễn  thể  về.
 
Khi bước  khỏi địa lao, cả   lạnh buốt.