Phản xuyên vào showbiz, ta cầm nhầm kịch bản ''hay ra vẻ'' - Chương 16

Cập nhật lúc: 2024-06-18 13:24:06
Lượt xem: 307

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngoài sân của hộ nông dân, A Tiếu về phía ngắm nghía thì thể thấy những khác đang rơi mồ hôi trong ruộng bắp, vòng về phía thấy núi xanh và biển hoa.

A Tiếu tại chỗ nghĩ ngơi vài phút, cô bỏ kẹo túi, một tay cầm chiếc mũ rộng vành, chút do dự lên núi, dịu dàng : "Nhìn dáng vẻ của hẳn là cảm nắng! Em lên núi hái vài bó hoa hoa cho !"

"Dm! Tao còn tưởng lương tâm của Tang Tiếu bất an, định đó phụ? Đầu óc tao cửa kẹp =))))))))"

" còn định lúc Tang Tiếu đòi kẹo dễ thương, cuối cùng những khác việc, cô lên núi hái bông? Cô rảnh lắm ??"

"Không cô bảo là sợ nóng sợ cháy nắng ? Cô bẻ bắp thì sợ cháy nắng? Hái hoa thì ? Ra vẻ yếu đuối, năn nỉ cô rời chương trình !!!"

"Tụi bây đủ ? Thu Thu xong nhiệm vụ của ok? Đã giúp Tống Dập và Diệp Doãn Đồng ok? Mắc gì giúp nữa?"

"Fans Tang Tiếu thành thật chút ! Tang Tiếu thể bẻ xong bắp đều nó là chuyện đấy, cũng mỗi tụi bây tin nội tình đen tối của Tang Tiếu và đội ngũ chương trình."

Chỉ vẻ: 14/9999.

Ơ!

A Tiếu nhếch môi, hệt như lười biếng bẻ bắp, đổi thành cách khác là ngay Chỉ vẻ!

Vân Mộng Hạ Vũ

A Tiếu nghĩ xong, bản cô và dân mạng đều đồng thời thấy thứ gì đó phấp phới rơi từ trời xuống.

Tán cây um tùm và cao lớn bỗng run lên, một đàn ông ăn mặc kín kẽ treo cây, tránh một màn đụng chạm mật với đất , cành cây khô ép nên khẽ cong , một lát thì bật .

"Bịch", một vật màu đen rơi từ trong tay xuống mặt đất, trượt theo cái dốc, nhanh như chớp lăn tới bên chân A Tiếu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phan-xuyen-vao-showbiz-ta-cam-nham-kich-ban-hay-ra-ve/chuong-16.html.]

A Tiếu điện thoại chân ngẩng đầu, cây tháo kính bảo hộ, lộ gương mặt cực kỳ trắng và sắc nét, chừng hai mươi.

Cánh của dù lượn gãy một đoạn, cả treo lơ lửng cây, lên mà xuống cũng xong, chỉ thể treo giữa trung, mắt, dù ai cũng đang trong một tình huống lúng túng, song dường như chẳng quan tâm, thậm chí còn thích thú thưởng thức phong cảnh xung quanh.

Đợi thấy A Tiếu đang ở lưng chừng núi và flycam đang hình thì mới khẽ nhướng mày, để ý camera lắm, nhếch môi biếng nhác, cao giọng kêu A Tiếu: "Này! Có thể nhặt bộ đàm đất ném lên giúp ?"

Một giây, động tĩnh gì.

Năm giây, động tĩnh gì.

Mười lăm giây, vẫn chẳng động tĩnh gì.

Trong mắt những khác thì A Tiếu u mê , cô cây tới mức ngu , thực tế là A Tiếu chỉ đang nghi ngờ gì mà trực tiếp nhảy xuống lấy bộ đàm.

Không dám nhảy ?

Ồ, ánh mắt A Tiếu sáng lên, đầu tiên trong đời cô gặp nhát gan hơn cả ! Trong thoáng chốc, A Tiếu thầm cảm thấy chút kiêu ngạo thể nên lời.

Thanh niên bơ nửa ngày, mặt cũng chẳng thấy tức giận, trái nhíu mày, vô cùng tự tin : "Sao đấy? Phát hiện trai ? Khụ, và cô thương lượng chút nhé, cô ném bộ đàm lên tiếp ha? Nhìn bao lâu cũng ."

"Ném lên?" A Tiếu cong nhặt bộ đàm, cô tới tán cây ngửa đầu treo cây cách mặt đất 2 mét: "Sau đó thì ?"

Thiếu niên cũng sợ ngã xuống, nhích tới nhích lui để cởi bộ đồ bảo hộ, chịu thôi, trói gô cây thế hạn chế sự phát huy của , chỉ dựa bản thì chả tài nào nhảy xuống hoặc leo lên , A Tiếu thì giọng điệu thản nhiên: "Sau đó? Để cô cứu xuống, lúc về sẽ dạy dỗ một thằng..."

Nói một nửa, đối diện với đôi mắt to tròn và long lanh của A Tiếu thì thiếu niên bèn nuốt chữ "ngu" , chìa tay : "Cô cứ ném mạnh lên, chụp ."

Loading...