Pháo Hôi Beta Diễn Không Nổi Nữa Rồi - Chương 20

Cập nhật lúc: 2025-12-01 14:07:22
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Anh ơi ơi, suốt ngày ơi, cũng báo cáo giùm em !”

Cái Phùng Dị của cũng chẳng báo cáo !

Mẹ nó, Phùng Dị về từ lúc nào , chẳng thèm một tiếng!

Đỗ Mặc rút điện thoại , giận dữ gõ một hàng chữ:

[Về một tiếng hả?! ! !]

Rồi lặng lẽ xóa , gõ một dòng khác:

[Anh về ?]

Cậu tưởng sẽ đợi một lúc mới nhận phản hồi.

Ai ngờ, ngay giây tiếp theo, Phùng Dị trả lời:

[Ừ]

Thật sự về !!

Khoan .

Trì Tĩnh... vẫn cúp máy.

Đỗ Mặc Trì Tĩnh, điện thoại.

Màn hình nhảy thêm một tin nhắn nữa:

[Cậu đang ở ?]

Đỗ Mặc ngơ ngác.

Chẳng lẽ... Trì Tĩnh đang gọi cho Phùng Dị?

Đang suy nghĩ thì thêm một tin nhắn từ Phùng Dị:

[Đông Sâm?]

Đỗ Mặc do dự gõ:

[Um...]

Phùng Dị:

[Mấy giờ tan ? đến đón .]

Hả?!

Cái diễn biến ... sai sai !

Sao thành Phùng Hải Vương đến đón ?

Không ... lẽ đến đón Trì Tĩnh chứ?!

Đang còn ngơ ngác thì bên Trì Tĩnh kết thúc màn nũng, sang Đỗ Mặc chớp mắt:

.”

Đỗ Mặc: “...”

Hay thật đấy, nũng xong sang luôn ?

Một phút còn giao việc nhiều, cơm trưa thì dở...

Cậu giỏi xử lý kiểu Omega dịu dàng, giờ gặp kiểu “yêu tinh nhỏ” thì càng bó tay.

Đỗ Mặc mỉm hỏi:

“Tối nay hẹn ăn với bạn trai ?”

“Nghe ở đây thêm, thực tập sinh cũng thêm. thêm ?”

Trì Tĩnh gật đầu tự nhiên, còn nhăn mũi một cái:

“Bạn trai đến đón, để chờ lâu.”

Tự tin ghê.

“Tất nhiên là thêm cũng .”

Đôi mắt tròn xoe của Omega chớp chớp, đầy mong đợi.

“Miễn là xong việc, tan ca sớm cũng chẳng .”

Đỗ Mặc chút nể nang:

“Viết xong báo cáo tính.”

Thực tập sinh mỗi tuần chỉ cần đủ 30 giờ, trung bình mỗi ngày sáu tiếng.

Hồi Đỗ Mặc thực tập, tuần nào cũng vượt mốc 40 giờ.

Trì Tĩnh lập tức đổi sắc mặt:

Minh Thạc nhịn , bật “phì” một tiếng.

Bàn việc của sát cạnh Trì Tĩnh, nên rõ từng câu, thậm chí còn lờ mờ giọng bạn trai Trì Tĩnh qua điện thoại.

ưa Trì Tĩnh lắm, nhưng Đỗ Mặc vốn là bụng, chẳng bao giờ khó Omega.

Hơn nữa đang mệt, cũng chẳng thêm với Trì Tĩnh.

Cậu cố giữ bình tĩnh, hỏi nhẹ nhàng:

“Em phần nào?”

Mẫu báo cáo đưa cho Minh Thạc và Trì Tĩnh là báo cáo thường niên của Nhất Tinh – công ty văn hóa giải trí.

Sinh viên thường hứng thú với mảng hơn.

Hơn nữa, Đỗ Mặc xem qua báo cáo của Nhất Tinh: ít nghiệp vụ, khoản nợ, cũng sáp nhập mua gì phức tạp - khá dễ .

Trì Tĩnh thì chẳng buồn phối hợp:

“Thì chỗ nào hết.”

Nếu mới chính thức nhận việc, Đỗ Mặc nhất định sẽ xông thẳng lên phòng nhân sự, hỏi cho :

Ai là “cao nhân” tuyển tên Omega chẳng gì mà cũng chẳng buồn học ?!

Sau khi dạy xong Trì Tĩnh, Đỗ Mặc cảm thấy đời thật sự... vô vọng.

Tại lời Trưởng phòng Triệu mà gì chứ?

Giả vờ thấy điện thoại, lẳng lặng về nhà hơn ?!

Chiều chớm hoàng hôn, Trì Tĩnh bắt đầu gọi điện:

“Anh ơi, trời tối nè, khi nào đến đón em ?”

“... Hình như đến giờ tan ? Không mà, cứ đến đón em , sếp ngại giữ em lâu lắm.”

“... Anh ơi, với mấy quản lý của một tiếng , đừng để họ em mãi nữa, em mệt lắm .”

thể mặt mà bắt hình dong.

Nhìn thì đáng yêu, nhưng cái Omega ... khó quản vô cùng.

Đỗ Mặc: ... Cậu thật sự gánh nổi kiểu Omega .

Gần giờ tan , Vệ Hằng ngang qua bàn Đỗ Mặc, theo Trưởng phòng Triệu, mặt mũi hớn hở:

“Đỗ Mặc, Giang Lam xa quá, bọn sớm đây nhé. Mai gặp~”

Đỗ Mặc: “.”

Ước gì mai... khỏi gặp.

Nhớ Phương Vũ, nhớ Bạch Ý, nhớ những đồng nghiệp bình thường.

Trời tối hẳn, cuối cùng Đỗ Mặc cũng tan .

Minh Thạc bước tới, mặt đầy cảm thông:

“Anh vất vả quá .”

Đỗ Mặc uể oải:

“Một ngày... dài như cả năm.”

Minh Thạc hỏi:

“Hôm nay việc với Nhất Tinh Văn Hóa, ?"

Đỗ Mặc lúc mới sực nhớ − Minh Thạc cũng từng ở hội sinh viên, tất nhiên quen Chu Nhất.

Chuyện thì dài.

Ban đầu là , nhưng vì thấy trong khỏe nên xin nghỉ.

Kết quả, Vệ Hằng nhưng hai thực tập sinh mới đến, khiến nữa...

Aaaa — giá mà xin nghỉ!

Như thế thì dẫn thực tập sinh là Vệ Hằng !

Hối! Hận! Không! Kịp!

Đỗ Mặc bảo Minh Thạc về , còn thì ở văn phòng, chờ đợi rối bời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-beta-dien-khong-noi-nua-roi/chuong-20.html.]

Chờ Phùng Dị.

Đồng thời cũng đang suy nghĩ: nên giới thiệu Trì Tĩnh cho Phùng Dị ?

Nếu giới thiệu... cảm giác kỳ kỳ.

Trì Tĩnh hiện tại bạn trai, chẳng khác nào đang “gợi ý” để Phùng Dị thứ ba – rõ ràng .

nếu giới thiệu... như đang trái nguyên tác.

Cậu đau đầu.

Một lúc , khi còn đang lưỡng lự giữa “giới thiệu” và “ giới thiệu”, Đỗ Mặc nhận tin nhắn từ Phùng Dị:

[ đến ]

Đỗ Mặc lập tức bật dậy khỏi ghế:

[ xuống ngay!]

Bước thang máy, lòng đầy thấp thỏm.

Từ khi Phùng Dị vì mà buộc rời khỏi quân khu, từng gặp .

Gọi điện, Phùng Dị chỉ : “Không , đừng nghĩ nhiều.”

Giọng qua điện thoại trầm thấp, mà thấy yên tâm một cách kỳ lạ.

Bước khỏi thang máy, Đỗ Mặc lập tức thấy đàn ông cao lớn, tuấn tú .

Hơn hai năm gặp, Phùng Dị đổi nhiều.

Giờ đây, giống hệt hình tượng trong nguyên tác: lạnh lùng, nghiêm khắc, trầm , xa cách. Ngũ quan thì vẫn , nhưng khí chất khác hẳn.

Là Beta, Đỗ Mặc chỉ cảm nhận khí thế áp đảo của Phùng Dị.

Nếu là Alpha Omega, chắc chắn sẽ cảm nhận rõ hơn nhiều.

Tim Đỗ Mặc lỡ mất hai nhịp.

Cậu thể thừa nhận: Phùng Dị bây giờ... còn cuốn hút hơn .

Trong tầng hầm tối tăm và yên tĩnh, Alpha kiêu hãnh đó, ánh mắt sâu thẳm, khí chất sắc lạnh nhưng phô trương.

Khiến gần, nhưng khí thế băng giá khiến chùn bước.

Đỗ Mặc hé môi, lòng thầm nghĩ: Truyện bắt đầu ...

Vậy nên gọi là “Ngài Phùng” nhỉ?

Nghĩ đến việc Phùng Dị hy sinh vì nhiều đến thế, gọi là “Ngài Phùng” chẳng quá xa cách ? xét cho cùng, bản cũng chỉ như một “phụ kiện” bên cạnh Phùng Dị.

Trong nguyên tác, Đỗ Mặc là một nhân vật xuất sắc, Phùng Dị vẫn luôn ngoan ngoãn, rụt rè, chỉ lời.

Huống hồ..... còn chẳng bằng phiên bản gốc .

Đỗ Mặc thẫn thờ, lòng chùng xuống.

“Lên xe.”

Giọng Phùng Dị cắt ngang dòng suy nghĩ.

Anh chạm nhẹ vòng đen tay, cửa ghế phụ tự động bật mở.

Lúc Đỗ Mặc mới nhận — Phùng Dị đổi xe. Không còn là chiếc Jeep đen gầm cao quen thuộc, mà là một chiếc xe thể thao màu đen bóng loáng. Nhìn thấy logo chữ “F” lật ngược, Đỗ Mặc lập tức nhớ chiếc xe xuất hiện khá nhiều trong nguyên tác, nhập khẩu từ hệ khác, cả hành tinh Pa chỉ đúng một chiếc.

Gần như là biểu tượng của Phùng Dị: thấy xe như thấy .

Trong xe vẫn là mùi rượu đặc trưng - rõ là loại gì, nhưng quen thuộc. “Đang nghĩ gì ?”

Phùng Dị nhíu mày. Anh nhận trạng thái của Đỗ Mặc – uể oải, mệt mỏi, ánh mắt thiếu sức sống.

Giọng chút quan tâm, nhưng Đỗ Mặc nhận .

“... Không gì.”

Đỗ Mặc lúng túng.

Cậu chỉ nghĩ đến chuyện Phùng Dị gì suốt hai năm qua, ngờ chỉ vài giây ngẩn bắt thóp.

Trong nguyên tác, Đỗ Mặc luôn ít , ngoan ngoãn lời Phùng Dị.

ở hiện thực, mơ hồ cảm thấy... giữa họ đến mức xa cách như thế.

Phùng Dị chủ động tìm – chứng tỏ trong lòng , vẫn một vị trí nhất định.

Không rõ Phùng Dị về bao lâu, liên lạc với Chu Nhất ...

Đỗ Mặc nhận , suy nghĩ của trôi xa nữa .

Một lúc , Phùng Dị hỏi ý:

“Đi Thiên Nguyên nhé?”

Thiên Nguyên?!

Trì Tĩnh và bạn trai cũng Thiên Nguyên tối nay mà!

Trì Tĩnh rời lâu, giờ đến đó chắc chắn sẽ chạm mặt.

Chẳng lẽ... đây chính là đầu tiên Trì Tĩnh và Phùng Dị gặp ?

Một chuyện lớn trong lòng hướng giải quyết, Đỗ Mặc gật đầu lia lịa:

“Được ạ, ạ!”

Phùng Dị vẫn đang , lúc mới khẽ mỉm .

Anh tưởng Đỗ Mặc vui vì ăn cùng .

Anh nhắc nhở:

“Thắt dây an .”

Chiếc xe thể thao đen độc nhất vô nhị lướt đường, thu hút ánh của .

đường thể thấy bên trong, Đỗ Mặc vẫn thấy căng thẳng.

Có lẽ “pháo hôi” quá lâu, tâm lý cũng nhiễm màu pháo hôi – quen trở thành tâm điểm giữa đám đông.

Đến nhà hàng, vẫn là chỗ cũ tầng hai.

Đỗ Mặc đảo mắt mấy vòng, nhưng thấy bóng dáng Trì Tĩnh cả.

“Đang tìm gì ?”

Ăn xong, Phùng Dị cuối cùng cũng lên tiếng.

Đỗ Mặc giật ngẩng đầu.

Gương mặt góc cạnh, ánh mắt lạnh lùng, thần thái trầm của Alpha ánh đèn pha lê tinh xảo của Thiên Nguyên khiến khỏi cảm thán: tác giả nguyên tác đúng là thiên vị nhân vật quá mức.

Bất kể lúc nào thấy gương mặt , Đỗ Mặc đều tránh khỏi thu hút, mất tập trung.

Rồi tự nhắc bản : là “Hải Vương”, đừng để vẻ ngoài đ.á.n.h lừa!

Đột nhiên, Đỗ Mặc nhận ở đuôi lông mày trái của Phùng Dị một vết sẹo mờ.

Thật lúc ở bãi đỗ xe thấy , nhưng ánh sáng khi đó rõ, còn tưởng Phùng Dị cố tình tạo kiểu “lông mày đứt đoạn”.

Bị thương từ khi nào ?

“Có một thực tập sinh mới cũng ăn ở đây, tưởng sẽ gặp.”

Ngừng một chút, Đỗ Mặc thêm, giọng do dự: “... Là một Omega khá dễ thương.”

Trì Tĩnh ở mặt thì bướng bỉnh, chịu hợp tác.

mặt Phùng Dị... chắc chắn sẽ ngoan ngoãn, dễ thương.

Đỗ Mặc thể tưởng tượng nổi kiểu Omega nào dám giở trò với Phùng Dị.

“Quan hệ lắm ?”

Phùng Dị nhướng mày, giọng vẻ vui, ánh mắt sắc lạnh trong khoảnh khắc.

“Cậu thích Omega?”

Câu ... trả lời đây?

Đỗ Mặc đang uống nước thì khựng .

Cậu thấy và Trì Tĩnh thể gọi là “quan hệ ”, hiện tại , chắc cũng .

Cậu chắc chắn thích kiểu Omega như Trì Tĩnh.

Nếu chọn, thích kiểu như Bạch Ý hơn – nhẹ nhàng, dễ chịu.

... nếu ”, lỡ Phùng Dị mất hứng với Trì Tĩnh thì ?

Đỗ Mặc rơi thế khó.

Thật lòng mà , chẳng thấy Trì Tĩnh bám lấy Phùng Dị chút nào.

Omega đủ phiền , nếu còn trở thành “chị dâu” của ...

Đỗ Mặc rùng , từ trong lòng thấy phản cảm với viễn cảnh đó.

Cậu vẫn cúi đầu, dám ngẩng lên.

Nên thấy ánh mắt của Phùng Dị – ánh mắt bá đạo, phức tạp - vẫn luôn dừng .

 

Loading...