Pháo Hôi Beta Diễn Không Nổi Nữa Rồi - Chương 21
Cập nhật lúc: 2025-12-01 14:09:01
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Quan hệ cũng gọi là lắm.”
Đỗ Mặc cẩn trọng đáp.
“Thực tập sinh mới phân về chỗ hôm nay... thì... khá dễ thương.”
“Cậu hứng thú với ?”
Hả? hứng thú với ?
Phùng Dị đang hỏi cái gì ?
là một Beta, thích một Omega chứ!
Thật sự là...
Đỗ Mặc nghẹn lời.
Trong lòng thầm nghĩ:
Anh là Alpha, để tâm đến Omega thì thôi, sang soi ?
Cậu cố gắng lái câu chuyện về phía Trì Tĩnh thêm vài , nhưng Phùng Dị vẫn mấy quan tâm.
Đỗ Mặc đành bỏ cuộc — thôi thì đau đầu, hệ thống chắc cũng ghi nhận nỗ lực của .
Phùng Dị hứng thú, thì của .
Điện thoại đặt bàn rung lên một cái, mặt bàn gỗ khiến âm thanh vang rõ.
Tin nhắn từ Trưởng phòng Triệu:
[Tiểu Đỗ, Trì Tĩnh là Omega, đừng quá khắt khe với ]
Đỗ Mặc: “...”
Thì đây là lý do Trì Tĩnh thể ngang nhiên “em ” mà vẫn thấy đúng.
khắt khe chỗ nào?
Không báo cáo – dạy từng bước một.
Muốn về sớm – mắt nhắm mắt mở, chẳng hề khó.
Đỗ Mặc thật sự trả lời tin nhắn thế nào.
Giải thích rằng hề khắt khe giống như đang biện hộ, đổ trách nhiệm.
Ai Trì Tĩnh gì với cái “ trai” ...
Cậu liếc đồng hồ — hơn bảy giờ.
Trưởng phòng Triệu chắc vẫn đang ăn với của Nhất Tinh, thế mà vẫn rảnh gửi tin cho ?
Nói thì... cái “ trai” của Trì Tĩnh đúng là đơn giản.
Đỗ Mặc bất giác thấy đau đầu.
“Ai gọi ?”
Ánh mắt Phùng Dị đầy dò xét.
Từ lúc gặp Đỗ Mặc tối nay, hỏi công việc ở Đông Sâm bận đến mức nào mà khiến mệt mỏi thế ?
“Có chuyện gì ?”
“Sếp gọi”
Đỗ Mặc đáp, giọng chùng xuống.
Cậu thể dối Phùng Dị.
thật thì giống như đang cố tình bôi Trì Tĩnh mặt ...
Lỡ hai họ thành đôi thì ?
Nghĩ , chính cái kiểu “mềm mại giả tạo” của Trì Tĩnh là thứ khiến Phùng Dị để mắt.
Có khả năng lắm!
Đỗ Mặc gần như ngay lập tức tin giả thuyết đó.
Tình nhân của Phùng Dị trong nguyên tác đều là kiểu thanh nhã như trúc, nhẹ nhàng như tranh thủy mặc — hiếm khi ai khiến ... giơ nắm đ.ấ.m như Trì Tĩnh.
Cậu lựa lời, tránh:
“Vẫn là chuyện của Omega đó. Có lẽ nuông chiều từ nhỏ, nên sếp bảo để ý chăm sóc một chút.”
Phùng Dị hiểu ngay ý lời :
“Khó quản ?”
Ba chữ – đ.á.n.h trúng trọng tâm.
Đỗ Mặc bất lực:
“... Không dễ dẫn dắt.”
Phùng Dị:
“Vậy mà vẫn thấy dễ thương?”
Đỗ Mặc nghẹn lời.
Một lúc , mới khó khăn thừa nhận:
“Về cách cư xử thì đúng là dễ thương lắm.”
Phùng Dị hỏi tiếp:
“Cậu tiếp tục dẫn ?”
Tất nhiên là .
... chẳng nên tạo cơ hội để Phùng Dị gặp Trì Tĩnh ?
Chẳng ... nên thế ?
“Nếu dẫn ,” Đỗ Mặc ngập ngừng, “thì cũng chẳng còn ai phù hợp hơn. Dù cũng là Omega.”
Nếu tối nay Đông Sâm và Nhất Tinh đạt thỏa thuận hợp tác, thì dự án đó chắc chắn sẽ lớn.
Vệ Hằng tuyệt đối thể rút lui giữa chừng.
Vậy nên, nhiệm vụ dẫn dắt thực tập sinh gần như chắc chắn sẽ rơi tay .
“ đang hỏi ý kiến của .”
Ánh mắt Phùng Dị sắc như lửa, giọng trầm :
“ cũng thể bảo sếp của ... chăm sóc một chút.”
!!!
Ở tầng một, chơi piano bắt đầu biểu diễn.
Tiếng đàn du dương, mềm mại, chói tai cũng đột ngột, hòa cùng tiếng nước róc rách từ tiểu cảnh trong nhà hàng — hài hòa, dễ chịu.
Đỗ Mặc suýt chút nữa hét lên.
Câu ... sướng quá!
Đây chính là đặc quyền khi “đại ca” nhân vật chính ?!
Cậu gật đầu đến nơi !
Sau đó thể đá Trì Tĩnh xa, ai quản thì cứ quản!
... nguyên tác nhắc nhở : đến lúc.
Cảnh “lộ phận” mặt Trưởng phòng Triệu là chuyện... hai năm .
“... Thôi .”
Đỗ Mặc c.ắ.n răng .
“Một Omega mới , công việc ở Đông Sâm thì bận... vài hôm nữa chắc cũng trụ nổi , cần thiết.”
Phùng Dị Đỗ Mặc:
“Được.”
Sau đoạn hội thoại , khí bữa ăn bỗng trở nên dễ chịu hơn.
Ăn xong, phục vụ mang trái cây và nóng lên.
Bên ngoài, tuyết nhẹ bắt đầu rơi.
Phùng Dị đề nghị đưa Đỗ Mặc về.
Trên đường , điện thoại của Phùng Dị đổ chuông.
Anh máy ngay mặt Đỗ Mặc.
Đầu dây bên là giọng quen thuộc:
“Tuần công ty sự kiện, rảnh ? Đến chơi nhé.”
Đỗ Mặc đoán - Chu Nhất đang về lễ kỷ niệm thành lập của Nhất Tinh Văn Hóa.
Trong nguyên tác, đúng đêm kỷ niệm , Phùng Dị gặp một Omega mới mắt mùi thông tin tổ là hương lan chuông — tên là Lan Phong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-beta-dien-khong-noi-nua-roi/chuong-21.html.]
Sau đó, sự nghiệp của Lan Phong lên như diều gặp gió.
Chu Nhất vì nể mặt Phùng Dị mà dốc sức nâng đỡ .
Lan Phong cũng điều, luôn Phùng Dị hài lòng. Phùng Dị cũng vui vẻ chi tiền, chi tài nguyên cho .
Nếu Đỗ Mặc nhớ nhầm, Lan Phong là Omega ở bên Phùng Dị lâu nhất.
Tính cách ngoan ngoãn, gọi là đến, bảo là .
Dù ngửi thấy mùi thông tin tổ của Omega khác Phùng Dị, cũng hề giận dỗi.
Khi chia tay, cũng là “chia tay trong hòa bình” — , loạn.
Chỉ là... đuôi mắt đỏ, giọng nghẹn.
Đến mức Phùng Hải Vương – nổi tiếng lạnh lùng – cũng thấy mềm lòng.
Cuối cùng, còn bảo Đỗ Mặc trong nguyên tác liên hệ Chu Nhất, gửi cho Lan Phong hai kịch bản .
Phùng Dị nhận lời nhanh, còn trò chuyện thêm vài câu với Chu Nhất mới cúp máy.
Chiếc xe thể thao đen bóng loáng dừng khu chung cư nơi Đỗ Mặc ở.
Đỗ Mặc kéo tay nắm cửa xe – cửa nhúc nhích.
Cậu đầu, sang Phùng Dị
Phùng Dị như thể thuận miệng hỏi:
“Muốn xem ?”
Xem gì?
Lễ kỷ niệm của Nhất Tinh Văn Hóa?
Sự kiện của công ty Chu Nhất – đến đó gì...
Người quen ở đó chắc chỉ hai : Chu Nhất và Phùng Dị.
Chu Nhất là ông chủ lớn, lo cho cả hội trường. Dùng ngón chân nghĩ cũng chắc chắn thời gian để ý đến một Beta vô danh, tiền, tài nguyên như .
Còn Phùng Dị...
Đỗ Mặc khẽ trong lòng.
Nếu lỡ “bóng đèn” phá hỏng mạch truyện, thì ai chịu trách nhiệm đây?
Cậu .
từ chối cũng nghệ thuật.
Đỗ Mặc hỏi :
“Là sự kiện của Chu Nhất ? Diễn ngày nào thế?”
“Thứ Ba tuần .”
Phùng Dị đáp.
Đỗ Mặc bộ suy nghĩ một lúc, :
“Giờ chắc . Có vẻ tối thứ Ba tăng ca... thôi, chắc .”
Dù từ chối nữa, nhưng trong mắt Phùng Dị ánh lên ý .
Chính cái Beta đang chiếc xe mà bỏ cả đống tiền để mang về – một buổi tối từ chối đến hai . Phùng Dị thả lỏng , tựa ghế, nghiêng đầu, ánh mắt dõi theo từng chuyển động của Đỗ Mặc.
Anh tận hưởng sự yên tĩnh dễ chịu .
“Ừ.”
Phùng Dị khẽ.
“Nếu đổi ý, thì với . sẽ đến đón”
Nghe , Đỗ Mặc khỏi nghi ngờ.
Phùng Dị trong nguyên tác... rảnh rỗi thế ?
“Anh bận ?”
Thấy Phùng Dị vẫn ý định mở khóa cửa xe, Đỗ Mặc thử hỏi.
“Không bận.”
Anh khẽ chạm vòng đen cổ tay.
“Chuyện trong nhà... cần lo.” “Chuyện trong nhà...”
Nếu chuyện đó xảy , thì giờ Phùng Dị hẳn tham gia các cuộc họp nội bộ của nhà họ Phùng.
Dạo gần đây, phe bảo thủ và phe cấp tiến tranh đấu khá gay gắt, lớp trẻ lượt bước lên sân khấu chính trị...
Phùng Dị lẽ cũng là một trong đó. “Chuyện ... cảm ơn ”
Đỗ Mặc vội vàng tránh ánh mắt của Phùng Dị.
Cảnh lời cảm ơn trực tiếp , diễn tập trong đầu bao nhiêu .
mỗi định mở miệng, một cảm xúc khó gọi tên ngăn cản .
Như thể một giọng thì thầm trong lòng:
Nếu phá vỡ lớp ngăn cách mỏng manh , sẽ thể tiếp tục đối xử với Phùng Dị như một bạn.
— Mọi thứ sẽ về như – nơi cúi đầu, gọi là “Ngài Phùng”.
Sau lớp kính mỏng, ánh mắt Đỗ Mặc thấp thỏm, bất an.
Trong lòng Phùng Dị, một góc nhỏ khẽ rung động.
Một cảm giác chua xót, âm ỉ lan .
Sự tĩnh lặng trong xe còn dễ chịu nữa. “Không .” Giọng Phùng Dị dịu .
“Chuyện đó... qua .”
“... Vâng.”
Đỗ Mặc ôm chặt cặp tài liệu trong lòng, lọt thỏm trong ghế phụ thiết kế riêng cho Alpha cao lớn - trông càng nhỏ bé.
Trên lớp kính thấp của xe, tuyết phủ một lớp mỏng, khiến thế giới bên ngoài mờ nhòe.
Phùng Dị như chợt nhớ Đỗ Mặc chắc mệt.
Anh mở khóa cửa xe, để về nhà.
Đỗ Mặc vội vàng lời cảm ơn – là cảm ơn vì đưa về.
Cậu bước lên bậc thềm thì phía vang lên tiếng cửa xe bật mở.
Đỗ Mặc đầu .
Alpha lạnh lùng bước xuống xe, sải bước giữa màn tuyết bay lất phất, tiến thẳng về phía Đỗ Mặc. Dưới ánh đèn đường, dáng cao lớn nổi bật.
Tim Đỗ Mặc đập thình thịch, từng nhịp rõ ràng. Cậu mím môi, khẽ hỏi:
“Có chuyện gì ?”
Cậu vẫn quen gọi là “Ngài Phùng”.
Phùng Dị cúi xuống , yết hầu khẽ chuyển động.
“Có chuyện gì... cứ tìm .”
Đỗ Mặc gật đầu, nhẹ:
“ .”
Phùng Dị vẫn rời .
Anh hỏi tiếp:
“Sao lễ kỷ niệm của công ty Chu Nhất? Phương Vũ chắc cũng sẽ đến đấy.
Đừng sợ một .” Hóa cái lý do bịa đặt ban nãy... phát hiện .
Đỗ Mặc khẽ rụt vai, nhanh chóng nghĩ một lý do khác vẻ hợp lý hơn:
“Công ty Chu Nhất hợp tác với Đông Sâm.
Dự án đó là do đồng nghiệp phụ trách...
Chắc họ sẽ mặt ở đó.
chỉ sợ... họ nghĩ linh tinh.”
Phùng Dị , đôi mắt đen sâu như đáy biển.
Tuyết vẫn bay nhẹ quanh họ, khí lạnh len từng thở.
Đỗ Mặc bắt đầu lo – liệu thấu chăng?
Trong sự tĩnh lặng , phía đầu bỗng một cảm giác ấm áp.
Là lòng bàn tay của Phùng Dị.
Giọng nhẹ và trầm, như chút bất lực:
“Lúc nào cũng cẩn thận như thế.”