Pháo Hôi Beta Diễn Không Nổi Nữa Rồi - Chương 22

Cập nhật lúc: 2025-12-01 14:11:17
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bầu trời đen kịt, ánh đèn từ hàng nghìn căn hộ trong khu chung cư hắt lấp lóa, mờ mờ ảo ảo.

Trong lòng Đỗ Mặc khẽ dâng lên một nghi vấn:

Bầu khí ... sai sai ?

May mà Phùng Dị chỉ chạm nhẹ rút tay ngay.

Cái ấm áp phía đầu đến nhanh, cũng nhanh, khiến Đỗ Mặc bắt đầu nghi ngờ – liệu cảnh do đầu óc tự tưởng tượng ?

Cậu khẽ rùng .

Không , đầu óc bình thường của ... thể nghĩ tình huống kỳ quặc như thế.

mà... Phùng Dị thực sự hành động đó thì cũng... sai sai!

Đỗ Mặc siết chặt cặp tài liệu trong tay, mất một lúc lâu mới cố gắng thốt một câu:

“Thật ... như nghĩ ..”

Tuyết trắng phủ kín cả con phố.

Phùng Dị thấy tuyết rơi tóc Đỗ Mặc, sống mũi đỏ lên vì lạnh, đôi mắt đen trắng rõ ràng mở to theo phản xạ, trở nên mơ hồ.

Anh vẫn nhớ đôi mắt của năm năm – ánh đơn thuần, ngơ ngác, tò mò khám phá thế giới.

Thực Phùng Dị bận.

Chuyện của nhà họ Phùng thì cần lo, nhưng còn việc riêng xử lý.

Vốn dĩ định về Đông Thành sớm như .

Lúc Đỗ Mặc nhắn tin, còn đang ở trung, bàn bạc bước tiếp theo.

khi nhận mấy chữ , đầu óc như mờ — rời khỏi tàu , lái phi thuyền riêng về.

Beta ... đang chờ trở về.

Thấy Phùng Dị mãi gì, Đỗ Mặc đành chủ động lên tiếng:

“Vậy... nhà nhé?”

Trong lòng chút bối rối.

Sao Phùng Dị vẫn ?

Chẳng lẽ... đang chờ mở lời mời lên nhà uống nước?

Ý nghĩ lóe lên, Đỗ Mặc giật hoảng hốt.

thật...

Cái động tác của Phùng Dị - thực sự khiến Đỗ Mặc thấy an ủi.

Hóa ... Phùng Dị luôn cẩn thận.

Nói nhỉ.

Giống như — dù là một “pháo hôi”, nhưng vẫn nhân vật chính công nhận.

Sáng hôm .

Trì Tĩnh mặc một bộ đồ công sở mới toanh, còn chuyên nghiệp hơn cả mấy nhân viên chính thức trong văn phòng.

Đỗ Mặc ngạc nhiên khi thấy – đến sớm thật.

cũng chẳng .

Cậu chỉ gật đầu một cái với Trì Tĩnh tiếp tục việc, định chín giờ sẽ giao nhiệm vụ cho Minh Thạc và Trì Tĩnh.

Chưa bao lâu, Vệ Hằng “thình thịch thình thịch” chạy văn phòng đúng ngay giây cuối cùng để điểm danh.

Gương mặt vẫn còn nguyên vẻ mệt mỏi cơn say.

Cũng chẳng dễ dàng gì.

Đỗ Mặc đến sớm, lễ tân tám chuyện: nhóm đó hôm qua uống đến tận hơn mười hai giờ đêm.

Nếu Trưởng phòng Triệu kiên quyết giải tán, bên Nhất Tinh còn kéo thêm một chầu nữa.

Vệ Hằng – lúc nào cũng như gà trống mặt Đỗ Mặc — hôm nay cũng xẹp lép.

Đỗ Mặc tưởng ít nhất sẽ yên một ngày.

Ai ngờ đến chiều, Vệ Hằng hồi phục nguyên trạng.

Ôm một chồng tài liệu in xong, Vệ Hằng tựa nghiêng bàn Đỗ Mặc:

“Alpha bên Nhất Tinh uống ghê thật, hôm qua mệt c.h.ế.t.”

Câu thì đúng — ai cũng mệt.

Đỗ Mặc gì.

Vệ Hằng mà chạy tới mặt , chắc chắn chỉ để than một câu.

Vệ Hằng tiếp tục:

còn mơ mộng gì về chuyện gặp gỡ Alpha nữa . Chẳng đẽ cả. Đám Alpha đó chẳng tôn trọng Beta chút nào. Làm việc vẫn khiến thấy đầy đủ hơn.”

Đỗ Mặc: ...

Câu ... thẳng với Trưởng phòng Triệu ?

Vệ Hằng chỉnh chồng tài liệu vốn chẳng hề lộn xộn, phát tiếng “sột soạt” đầy kịch tính:

“Tuần là lễ kỷ niệm của Nhất Tinh, họ mời công ty tham dự đấy.”

Đỗ Mặc thèm ngẩng đầu:

“Thế ai cử ?”

“Chưa chốt , nhưng Trưởng phòng Triệu thì .”

Vệ Hằng vẫn đang lật giở chồng tài liệu trong tay.

Trang đầu và trang cuối đều in logo của Nhất Tinh – chỉ cần Đỗ Mặc ngẩng đầu là thấy ngay.

chút nào, uống rượu, mệt c.h.ế.t .”

Đỗ Mặc vẫn ngẩng đầu.

“Thế thì với Trưởng phòng Triệu một tiếng.

Ông sẽ ép – dù chúng cũng là Beta mà."

Trì Tĩnh bật rõ to.

Rõ ràng Vệ Hằng Trì Tĩnh “chống lưng”.

Anh liếc Trì Tĩnh một cái đầy khó chịu, sang hỏi Đỗ Mặc:

“Thực tập sinh của việc gì ?”

Cuối cùng Đỗ Mặc cũng ngẩng đầu.

Cậu Trì Tĩnh , liếc sang Minh Thạc — thỉnh thoảng ngẩng lên hóng chuyện.

“Chắc là hỏi?”

Cậu ngừng một chút, ánh mắt cuối cùng mới dừng ở Vệ Hằng:

“... Đang xếp hàng?”

Trì Tĩnh lập tức hứng thú, phối hợp ngay:

“Chứ còn gì nữa, em đợi lâu lắm đó nha.”

Mặt Vệ Hằng tối sầm :

“...”

Khi một “tiểu yêu tinh” phối hợp để cùng đối đầu khác — cũng đáng yêu phết, Đỗ Mặc nghĩ.

Đến ngày lễ kỷ niệm.

Đỗ Mặc gặp Vệ Hằng trong phòng .

Vệ Hằng mặc bộ vest trắng ôm dáng, trông đúng là nổi bật.

Chỉ tiếc — lời thì chẳng dễ , nét mặt cũng chẳng dễ chịu.

Thấy Đỗ Mặc, Vệ Hằng lập tức đổi giọng, thở dài một cái :

“Trưởng phòng Triệu vẫn tha cho — bảo phụ trách dự án từ đầu, nên lễ kỷ niệm cũng .”

Đỗ Mặc mặt cảm xúc:

“Vất vả thật.”

Vệ Hằng:

, ghen tị với lắm đó. Dẫn hai thực tập sinh, áp lực doanh , còn đỡ việc giùm.”

Đỗ Mặc: ... thật sự may mắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-beta-dien-khong-noi-nua-roi/chuong-22.html.]

Nghĩ kỹ thì đúng là may thật.

Trì Tĩnh khó quản thì cấp bảo khỏi cần quản.

Minh Thạc là đàn em thiết, thông minh điều.

Đang nghĩ thì Minh Thạc bước tới, hỏi:

“Anh thật ?”

Vệ Hằng vốn ưa Trì Tĩnh – hơn, là Omega "xịn".

Mà ghét Trì Tĩnh thì ghét lây cả Minh Thạc, cùng kỳ thực tập.

Vệ Hằng bèn cố tình to, để ai cũng thấy:

“Trưởng phòng Triệu yêu cầu .”

Đỗ Mặc lơ Vệ Hằng:

“Tối nay hẹn với Bạch Ý .”

Minh Thạc định gì đó thì Vệ Hằng chen :

“Đỗ Mặc, cũng ? Nói sớm chứ, với Trưởng phòng Triệu một tiếng là .”

Đỗ Mặc: ???

Cái gì mà “ ”?

Cậu Vệ Hằng bằng ánh mắt như đang vấn đề:

?”

“Ôi dào, chúng quen bao lâu , còn đang viện cớ ?”

Vệ Hằng che miệng ho nhẹ một tiếng, vẻ hiểu chuyện:

“Không suất thì suất , còn bày đặt với thực tập sinh là hẹn với khác.”

Đỗ Mặc: “...”

Cậu cảm thấy... thể nhịn nổi cái tên ngốc nữa.

Sao Vệ Hằng hiểu rằng – ai cũng thấy việc uống rượu với một đám Alpha là chuyện đáng khoe khoang?

Đỗ Mặc hít sâu một , :

“Cậu – ông chủ của Nhất Tinh nghiệp Đại học Đông Thành.”

“Trùng hợp , cũng nghiệp Đông Thành. Minh Thạc cũng .”

Cậu cầm lấy chiếc cốc sứ trắng rót đầy nước:

“Anh là đại diện sinh viên Alpha. và Minh Thạc là đại diện sinh viên Beta.

“Vậy nên, chúng quen ông chủ Nhất Tinh nhiều năm thua gì thời gian quen .” Nói xong, Đỗ Mặc rời , thần thái nhẹ nhõm.

Khoảng hơn bốn giờ chiều, Vệ Hằng theo chân mấy lãnh đạo cấp cao của Đông Sâm rời công ty sớm.

Đây là đầu tiên Đỗ Mặc thấy các lãnh đạo cấp cao xuống tận tầng nhân viên.

Cậu thầm nghĩ: quả hổ là công ty của Chu Nhất – lãnh đạo coi trọng thật.

Cũng chẳng trách Vệ Hằng đắc ý đến mức quên .

Dự án xong, đến tiền thưởng, riêng phần lý lịch cá nhân là một bước tiến lớn.

Bình thường, các giám đốc, tổng giám đốc, đối tác đều ở tầng .

Đi bằng thang máy riêng từ hầm xe lên thẳng văn phòng.

Có việc thì sai thư ký, trợ lý.

Tầng và tầng như hai thế giới khác .

Câu đầu tiên trong sổ tay nhân viên là: “Cấm lên tầng nếu lý do chính đáng.” Đỗ Mặc chỉ lên đó một duy nhất.

Khi mới Đông Sâm, Trưởng phòng Triệu bảo mang tài liệu lên tầng .

Một áo hoodie trắng và quần jeans, Đỗ Mặc bước từ khu nhân viên đông đúc thế giới vest đen cà vạt sáng.

Văn phòng rộng rãi, sang trọng đến mức suýt tưởng xuyên . Tài liệu trong tay một Alpha nữ nhận lấy.

Cửa cho .

Chính lúc đó, Đỗ Mặc mới thực sự hiểu - thế nào là xã hội Alpha phân tầng nghiêm ngặt.

Ở Đại học Đông Thành, lưng Đỗ Mặc Phùng Dị, Phương Vũ đích chỉ định kế nhiệm — một Alpha nào dám tỏ thái độ bất kính với .

Cậu hẹn gặp Bạch Ý ở một nhà hàng Tây gần đó.

Sau khi nghiệp, Bạch Ý tại Bệnh viện Một Đông Thành, hiện đang công tác ở khoa nội Omega.

Cả khoa chỉ một bác sĩ Omega — chính là , trọng dụng.

Trong bệnh viện, cảm giác phân tầng ABO rõ rệt như bên ngoài.

Ngay cả nhà vệ sinh cũng chia thành sáu khu riêng biệt theo giới tính và phân loại sinh học – đủ thấy mức độ tinh tế.

Bạch Ý dễ gần, như gió xuân dịu nhẹ. Mùi tin tức tổ của là hương đàn hương – tác dụng định cảm xúc, giảm căng thẳng.

Các Omega đến khám, đặc biệt là những bạn trẻ đang trong giai đoạn phân hóa, thích tìm đến . Bạch Ý đến, nhưng Đỗ Mặc để tâm.

Cậu từng học y ở kiếp , hiểu – bệnh viện mà bận thì bận thật sự.

Về đúng giờ mới là chuyện lạ, về muộn mới là bình thường.

Cậu gọi một ly nước chanh, yên lặng lật xem cuốn sách Bạch Ý cho mượn.

Mười phút , Bạch Ý đến nơi.

Nhìn thấy Omega tất bật bước , Đỗ Mặc khẽ nhếch môi.

Trên gương mặt vốn ít biểu cảm của , hiện lên một nụ thật lòng.

Có một thời gian, Đỗ Mặc từng lo Bạch Ý sẽ quên – như bao bạn học cấp ba khác.

, một cách nghiêm túc thì... tuyến truyện của Bạch Ý kết thúc.

May mắn , điều lo lắng xảy .

Hai vẫn giữ liên lạc đều đặn.

Còn về món quà mà Đỗ Mặc từng Chu Nhất gửi tặng – Bạch Ý nhắc, thì cũng cố ý khơi chuyện buồn.

Ăn tối một nửa, sắc mặt Bạch Ý bỗng đổi.

Đỗ Mặc hiểu:

“Sao ?”

Bạch Ý cũng bất ngờ, hiệu cho Đỗ Mặc .

Đỗ Mặc đầu chân như nhũn , mắt tối sầm, đầu đau nhói kiểm soát. Phùng Dị... ở đây?!

Hình như phía Phùng Dị còn một Omega?

Là Lan Phong ?

Đỗ Mặc chợt nhớ điều gì đó, vội cầm điện thoại lên xem — ba cuộc gọi nhỡ.

Mấy hôm , Vệ Hằng cứ lấy lý do dự án bên Nhất Tinh quá lớn, bận xuể, suốt ngày nhờ Đỗ Mặc “giúp đỡ tình nguyện”.

Cậu phát ngán, nên chuyển điện thoại sang chế độ im lặng...

Thế là tiêu .

Đỗ Mặc lạnh sống lưng.

Một “đàn em chuẩn mực” điện thoại của “đại ca” chứ?

Trong cơn đau đầu thể chịu nổi, Đỗ Mặc mơ hồ nghĩ:

Bạch Ý, Lan Phong, Phùng Dị...

Hải Vương dẫn theo cả tình cũ lẫn tình mới cùng xuất hiện – đây tính là... hiện trường thiêu sống ?

Rồi nhịn mà thầm gào lên:

Không dự lễ kỷ niệm của công ty Chu Nhất ? Sao lòi ở đây?!

Đỗ Mặc ôm trán.

Cuối tuần , Phùng Dị còn hỏi một nữa:

“Thứ Ba rảnh ?”

Cậu chẳng nghĩ ngợi gì, đáp ngay:

“Không rảnh.” Cái tính là dối.

Cùng lắm chỉ là... cố tình dẫn dắt sai. Khi đó, hẹn ăn tối với Bạch Ý .

Vậy nên... đúng là rảnh thật.

 

Loading...