Pháo Hôi Beta Diễn Không Nổi Nữa Rồi - Chương 23

Cập nhật lúc: 2025-12-01 14:12:38
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Phùng Dị bước thẳng về phía Đỗ Mặc.

Đỗ Mặc cảm thấy như đang chịu c.h.ế.t.

Sao trùng hợp thế .

Sao đụng Phùng Dị ở đây chứ – theo nguyên tác, Alpha giờ đang ở lễ kỷ niệm của công ty Chu Nhất cơ mà.

Thế quái nào tự dưng “thoát truyện” chạy đây?

Mạch truyện loạn , chẳng lẽ gánh hết?

Đỗ Mặc điên cuồng c.h.ử.i rủa cái hệ thống mơ hồ — tồn tại mà như tồn tại — đổi chỉ là từng đợt đau đầu càng lúc càng dữ dội.

“Tăng ca ?”

Phùng Dị mở miệng, áp lực ập đến.

Lại bắt quả tang .

Đỗ Mặc nuốt nước bọt, cúi đầu, tránh ánh mắt lạnh như băng của Phùng Dị.

Vì đau đầu, giọng đứt quãng:

“Thực tập sinh việc... hiệu quả hơn dự kiến... nhiệm vụ thành sớm... nên... tan đúng giờ.”

“Cậu thế?"

Alpha điềm tĩnh thực sự quá hiểu Đỗ Mặc – chỉ một ánh nhận trạng thái .

Phùng Dị khẽ cúi xuống, thấy gương mặt vốn luôn bình thản của Beta giờ nhăn nhúm vì đau đớn.

Giọng bỗng trở nên gấp gáp:

“Chỗ nào khó chịu?”

Nhìn đôi giày da bóng loáng dừng ngay mặt , Đỗ Mặc hít một thật sâu, thầm nghĩ:

?

Trước tiên nên hỏi chính giận, nên mới đau đầu đấy.

Thấy Đỗ Mặc cứ ôm đầu mãi, Phùng Dị hỏi tiếp:

“Đau đầu ?”

Đỗ Mặc gật đầu trong tình trạng t.h.ả.m hại, mồ hôi túa như tăm.

Chiếc sơ mi trắng thấm ướt, phần lưng gầy đến mức lộ rõ xương bướm - nổi bật một cách đáng lo.

Đỗ Mặc chắc chắn một điều – Phùng Dị đang giận.

Bởi ngay khi Phùng Dị hỏi, cơn đau đầu của lập tức tăng vọt.

Nếu đó chỉ đau cấp độ 1, thì câu hỏi ... ít nhất cũng lên đến cấp độ 3.

Hai năm hệ thống trừng phạt, Đỗ Mặc nhất thời chịu nổi cơn đau bất ngờ .

Cậu ôm đầu, mãi nổi một lời.

Bạch Ý đưa về bệnh viện kiểm tra.

Đỗ Mặc xua tay, định cần.

Cậu bệnh gì ở não cả.

Cơn đau đầu là do hệ thống ép buộc.

Chỉ cần Phùng Dị hết giận – sẽ khỏi ngay.

giây tiếp theo, phát hiện ... bế lên.

Nhận Phùng Dị định gì, Đỗ Mặc vội túm lấy tay áo :

“... Không bệnh viện .”

“Cậu đang khó chịu.”

Phùng Dị cúi xuống, giọng trầm.

Anh nhận từ lâu - Đỗ Mặc đau đầu rõ nguyên nhân.

Nhìn Beta trong lòng mặt mày tái nhợt vì đau, cũng sốt ruột.

Đã khó chịu mà còn chịu khám — Beta đang nghĩ gì ?

lúc rõ ràng lúc để trách mắng.

Vừa bế Đỗ Mặc ngoài, kiên nhẫn khuyên nhủ:

“Đi kiểm tra một chút thôi, sẽ nhanh khỏi.”

Đỗ Mặc vẫn cố chấp:

“... Không bệnh viện .”

Lỡ bác sĩ phát hiện cơn đau đầu của là do một thế lực bí ẩn nào đó gây , bắt nghiên cứu thì ?

Là bạn của Bạch Ý, quá nhiều chuyện – và hiểu rõ trình độ y học của hành tinh ... phát triển đến mức đáng sợ.

“Cậu đang đau đầu.”

Phùng Dị nhắc .

Đỗ Mặc vẫn kiên quyết:

“Một lát nữa sẽ khỏi.”

Có lẽ vì thấy Đỗ Mặc ngoan ngoãn lên xe, mức độ giận của Phùng Dị giảm xuống.

Cơn đau đầu của Đỗ Mặc cũng dịu rõ rệt.

“Thật ... em hết đau đầu .”

Phùng Dị bế lên xe, tránh khỏi nhớ cảnh tượng hai năm .

Khi , và Phùng Dị ở bên vui vẻ.

Đến mức... từng nghĩ – nếu thời gian dừng ở khoảnh khắc đó, thì cũng tệ.

“Đừng đến bệnh viện nữa nhé, cần .”

Phùng Dị rõ ràng do dự vài giây – chuyện hiếm thấy ở một Alpha luôn quyết đoán như .

Anh sang Đỗ Mặc, chăm chú quan sát nét mặt :

“Thật ?”

Thực ... vẫn còn đau.

Có lẽ vì theo nguyên tác, Phùng Dị nên xuất hiện ở đây.

– chút đau nhẹ thể bỏ qua.

Đỗ Mặc đáp:

“Ừm, đau nữa .”

Trên đường đưa Đỗ Mặc về nhà, Phùng Dị nhận cuộc gọi từ Chu Nhất.

Đầu dây bên ồn ào:

“Cậu ? Sao giờ vẫn tới?”

“Trên đường việc.”

Phùng Dị đáp.

“Giờ đang qua.”

Chu Nhất:

“Việc gì mà mất nửa ngày thế? Lan Phong cũng đến đấy”

Phùng Dị liếc sang Đỗ Mặc đang co trong ghế, :

“Có chút việc.”

Chu Nhất buông tha:

“Việc gì mà còn quan trọng hơn bên ?”

Phùng Dị ngừng một nhịp, dùng một tay che micro:

“Cậu ?”

Đỗ Mặc: “...”

Một “công cụ tiêu chuẩn” lúc ... nên giúp đại ca giải vây?

.

Phùng Dị hiểu .

Anh thu ánh mắt, với Chu Nhất:

việc, sẽ đến muộn.”

...Vậy là Phùng Dị quyết định... tiếp tục vòng đường để đưa về nhà ?

Đỗ Mặc bỗng thấy cảm động.

Chu Nhất hẹn với Phùng Dị từ cả tuần , mà khi gặp sự cố bất ngờ, Phùng Dị chọn đến muộn...

Trước khi não kịp phản ứng, miệng Đỗ Mặc tự động thốt :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-beta-dien-khong-noi-nua-roi/chuong-23.html.]

“Vậy... lễ kỷ niệm cũng .”

Nói xong, lập tức ngậm miệng .

Trời ơi, thế!

Sao dễ dàng mấy hành động nhỏ của Alpha cảm động thế chứ!

Phùng Dị vẫn cúp máy, Chu Nhất bên vẫn đang gì đó.

Không ngờ Đỗ Mặc , Phùng Dị nghiêng đầu — Beta trông như đang hối hận, nhưng ... đáng yêu đến lạ.

Anh khẽ mỉm , thành tiếng.

Chu Nhất:

“Bên ? Ai thế—”

Đỗ Mặc như một con chim cút, cúi gằm mặt, ngẩng lên.

“Không gì.”

Phùng Dị đáp, cúp máy.

Trên đường, đạp ga khá mạnh.

, hai vẫn đến muộn - tới Chu Nhất chặn ngay ở cửa.

Phùng Dị hề tỏ áy náy.

Vẫn là dáng vẻ cao cao tại thượng, mặt lạnh như băng, ánh mắt như :

đến là nể mặt lắm

Chu Nhất chào Đỗ Mặc , kéo Phùng Dị , chuyện cần bàn.

Trong khung cảnh tiệc tùng rực rỡ ánh đèn, trang phục của Đỗ Mặc lạc tông.

Phùng Dị dặn:

“Chờ ở hậu trường.”

Vì Đỗ Mặc cúi đầu, nên thấy ánh thoáng qua đầy quan tâm trong mắt Phùng Dị.

Chu Nhất – ngang tầm mắt với Phùng Dị — thì thấy rõ.

Anh giật .

Ý định chuyện với Phùng Dị càng thêm cấp bách.

Anh cau mày, đầy khó chịu:

“Bảo phục vụ tìm cho một bộ đồ là — mau theo .”

Hai lên tầng hai, ban công.

Chu Nhất đẩy cánh cửa gỗ chạm khắc cổ điển.

Bên ngoài một bóng .

Tuyết đêm qua phủ trắng mặt đất, gió lạnh lướt qua bên Phùng Dị.

Anh đó, vẻ mặt lạnh nhạt:

“Chuyện gì?”

Chu Nhất hỏi thẳng:

“Sao hai gặp nữa? Bài học hai năm đủ ?”

Ánh mắt Phùng Dị tối :

“Cậu ?”

Chu Nhất bực bội:

“Nghe ? Nghe thiếu gia nhà họ Phùng – vì một Beta mà tự xin rời khỏi quân khu, đày ngoài hành tinh.”

Phùng Dị cắt ngang:

“Không chuyện đó.”

Chu Nhất:

“Vậy cho – tại mới trở về, thấy hai các ở bên ? Còn cùng đến dự lễ kỷ niệm của ? Chưa đủ chuyện ?”

Phùng Dị đáp:

“Tình cờ gặp thôi.”

Gió lạnh rít qua ban công. Chu Nhất bất ngờ hỏi:

“Anh là... thích đấy chứ?”

Phùng Dị trả lời.

sự im lặng – chính là một kiểu thừa nhận.

Chu Nhất hít sâu một , giọng đầy kinh ngạc: “Anh điên ? Anh là nhà họ Phùng! Cả nhà đều thuộc phe bảo thủ — dám thích một Beta?!"

Cuối cùng, Phùng Dị lên tiếng:

“Chuyện nghĩ... sẽ xảy .” Chu Nhất phản bác:

nghĩ cái gì?”

Phùng Dị im lặng.

Chính sự im lặng — càng khiến sợ hãi.

Chu Nhất , thể tin nổi: “Tỉnh táo , Phùng Dị – nhà họ Phùng! Anh coi là bạn thì , sẽ cản, thậm chí còn thể giúp che giấu. phép thích !”

.”

Phùng Dị đặt tay lên lan can gỗ đen của ban công, tuyết rơi bám tay áo .

rời khỏi quân khu... . Còn lý do khác.”

“Lý do gì?”

Phùng Dị :

“Phe bảo thủ còn mạnh như . Phe cấp tiến lòng dân hơn. Người dân Đông Thành chỉ thấy lá mà thấy núi – nhưng đều , Đông Thành thể như xưa. Phe bảo thủ cũng thể trở về thời kỳ thịnh thế.”

Chu Nhất lạnh giọng:

“Vậy ? Anh rời khỏi quân khu Đại học Đông Thành, chỉ để chờ ngày phe cấp tiến lên nắm quyền, biến mối quan hệ AB thành lợi thế chính trị? Đây là lý do thích một Beta ?"

Chu Nhất tin lời Phùng Dị. Anh rút điện thoại, bấm một dãy : “Cậu đang ở trong tay . Anh đoán xem – nếu những lời , sẽ phản ứng thế nào?”

“Cậu dám động ?!” Đồng t.ử Phùng Dị co .

thì gì mà dám?”

Chu Nhất lạnh.

“Chỉ là một Beta thôi mà - gì to tát . Đến cả thiếu gia nhà họ Phùng cũng dám thích Beta —”

Không khí bỗng trở nên ngột ngạt.

Một áp lực vô hình lan tỏa khắp ban công.

Đó là mùi tin tức tổ — đặc trưng của Phùng Dị.

Phùng Dị... để lộ tin tức tố ?!

Chu Nhất sững , Phùng Dị đầy kinh ngạc:

“Anh còn thích ? Phùng Dị — tin tức tổ dối!”

Gió thổi mạnh, vạt áo tung bay.

Sau một lặng như c.h.ế.t, Phùng Dị lên tiếng:

gì.”

Chu Nhất ngửi thấy mùi tin tức tố đột ngột bùng lên, cứ ngỡ Phùng Dị sắp tay.

Anh nghệ thuật, chắc chắn đ.á.n.h Alpha huấn luyện từ quân khu.

Nghe Phùng Dị , Chu Nhất mới thở phào, cố gắng xoa dịu khí:

“Cậu là Beta, Omega. Nếu thích thì cứ điều , việc gì giằng co như thế?”

Phùng Dị ngạc nhiên, như hiểu nổi thái độ đổi chóng mặt của Chu Nhất.

Chu Nhất tiếp:

“Không ai để tâm đến một Beta bình thường – miễn là cũng để tâm.”

Phùng Dị như hiểu điều gì đó.

Chu Nhất :

“Yêu Omega thì cẩn thận với tuyến thể, lỡ để dấu vết tin tức tố, phe cấp tiến khai thác thì phiền. Beta thì khác – gì cũng , chẳng lo”

Yết hầu Phùng Dị khẽ chuyển động.

hiểu vì thích một Beta... Với Omega thì cẩn trọng là điều dễ hiểu, nhưng với Beta thì cần như thế.”

Chu Nhất vỗ nhẹ vai Phùng Dị: “AO hấp dẫn là bản năng. Sớm muộn gì cũng gặp Omega định mệnh của . Đến lúc đó, sẽ chẳng còn nhớ đến Beta nữa.”

“Vậy nên, đừng quá coi trọng . Khi gặp định mệnh, cứ điều . Anh càng bảo vệ , thì càng nhiều để mắt đến”

Chu Nhất đổi giọng, đầy ẩn ý.

“Cảm giác giữa Beta và Omega... cũng khác lắm. Anh thử ?”

 

Loading...