Pháo Hôi Beta Diễn Không Nổi Nữa Rồi - Chương 26

Cập nhật lúc: 2025-12-02 14:19:50
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đỗ Mặc ngơ ngác như đ.á.n.h úp.

Phùng Dị mà Tống Xương Tuấn... thì còn gì nữa?

Rốt cuộc xuyên truyện thật ?

Diễn biến là cái quái gì thế?!

Phùng Dị nheo mắt , giọng trầm xuống:

“Cậu là ai?”

“Một Omega, khách hàng mới.”

Đỗ Mặc bỗng thấy căng thẳng, dám thẳng Phùng Dị.

Vì im lặng quá lâu, khóa xe tự động “cạch” một tiếng – khóa nữa.

Giọng Alpha trầm xuống – với một Beta, đó là tín hiệu nguy hiểm.

Bầu khí căng thẳng khiến Đỗ Mặc vận hết công suất não, tìm một lý do dối, vẻ hợp lý.

“Ban sáng hỏi về ... Hỏi... hỏi từng mấy Omega."

Đến phút chót, Đỗ Mặc mới nhớ lời Tổng Xương Tuấn từng .

Là Tống Xương Tuấn hỏi !

Không !

...

Cậu hỏi cái gì hỏi – hỏi chuyện Phùng Dị từng bao nhiêu Omega.

... lỡ miệng luôn!

Trời ơi...

Đỗ Mặc nhắm tịt mắt, dám Phùng Dị, chỉ dám dựng tai lên động tĩnh.

Phùng Dị chống khuỷu tay lên vô lăng, nghiêng đầu Đỗ Mặc, khóe môi nhếch.

Beta mặt ửng đỏ, hàng mi dài cong khẽ run.

Cậu như nín thở suốt cả quãng thời gian Phùng Dị — ít nhất là mười mấy giây.

Trong đôi mắt sâu thẳm của Alpha, chỉ một – Beta .

“Cậu đang căng thẳng cái gì?”

Cậu căng thẳng cái gì?

... căng thẳng cái gì?

Người quan hệ riêng tư .

vẫn cứ căng thẳng.

Đỗ Mặc khó khăn hé mắt một chút, đầu óc như ngừng hoạt động:

hỏi mấy câu nên hỏi ạ...?”

Giọng cũng run.

Phùng Dị khẽ , giọng trầm như sức thôi miên:

“Cậu điều gì?”

“..Không gì.”

Nói câu đó, tim Đỗ Mặc đập loạn – đến mức nghi ngờ Phùng Dị thể thấy tiếng tim .

Cứ như một thế kỷ trôi qua, Đỗ Mặc mới từ từ ngẩng đầu.

Mới ngẩng nửa chừng chạm ánh mắt của Phùng Dị.

Ánh của Alpha sắc như dao, đôi mắt đen phản chiếu rõ nét gương mặt hoảng hốt của .

Trong khoảnh khắc , Đỗ Mặc nghi ngờ bản ... biến thành Omega ?

Nếu thì ngoan ngoãn đến mức... lặp nguyên văn lời Tống Xương Tuấn.

“Cậu hỏi ... từng bao nhiêu Omega...

Phùng Dị nghiêng gần.

Bàn tay đặt lên đầu Đỗ Mặc, chỉ cần dịch xuống một chút là chạm đến gáy.

Nếu là Omega, thì với động tác ... chắc mềm nhũn , ngã luôn xuống ghế.

May mà gáy tuyến thể.

Khoan tự nhiên nghĩ mấy thứ kỳ quặc thế ?!

Phùng Dị khẽ nhếch môi, giọng khàn khàn vang lên ngay bên tai:

“Cậu ?”

Đỗ Mặc nổi lời nào.

Cậu ngẩn Alpha mặt - đến mức ai thể giữ tỉnh táo khi đối diện.

Nếu giữ lý trí, thì hoặc là Alpha mạnh ngang ngửa, hoặc là Omega đ.á.n.h dấu.

Cậu thấy Alpha :

“Một cũng .”

Ha?!

Sao thể?!

Lý trí như đ.á.n.h thức trong một giây.

Thế còn Bạch Ý thì ?

Omega năm hai từng xe cấp cứu đưa thì ?

Lan Phong của Nhất Tinh Văn Dự thì ?

Còn cả Omega từng gặp ở quán bar nữa!

Chu Nhất còn từng sắp xếp cho một bartender Beta mặt mũi thư sinh mà!

Trong đầu Đỗ Mặc lướt qua một chuỗi dài tên tuổi và gương mặt.

Cậu tưởng quên sạch.

ngờ... nhớ hết.

Những lời đồn trong trường, những tin vỉa hè, những cảnh tượng từng tận mắt chứng kiến...

Cậu đều nhớ.

Đỗ Mặc đột ngột mở mắt.

Lúc chẳng còn để tâm đến việc giữ vai trò cấp như trong nguyên tác nữa, câu hỏi bật kịp kìm :

“Một cũng ?”

Phùng Dị khẽ .

Bàn tay vẫn đặt đầu Đỗ Mặc, chần chừ hạ xuống.

“Một cũng

Anh thẳng mắt Đỗ Mặc, chậm rãi, nghiêm túc:

“Trước đây . Sau cũng sẽ .”

!!!

Gì cơ?

Cậu nhầm chăng?

Alpha đang cái gì ?! “Hải vương” tuyên bố... còn “hải” nữa?

Đỗ Mặc bắt đầu nghi ngờ – rốt cuộc xuyên đúng truyện ?

Hay là... xuyên nhầm sai bản fanfic của nguyên tác?

Phùng Dị ... khác nguyên tác quá .

Trong nguyên tác, “Hải vương Phùng” tan nát bao nhiêu trái tim Omega.

Đỗ Mặc hít sâu một .

Lần lý trí thật sự .

Cậu tránh ánh mắt của Phùng Dị, ho nhẹ một tiếng để che giấu: “Anh là Alpha... thể từng Omega... Phùng Dị định gì đó, thì bất ngờ thấy qua gương chiếu hậu – hộp dinh dưỡng Chu Nhất để trong xe.

Rồi Beta mặt, mặt đỏ bừng, dám thở mạnh, rõ ràng đang cố tránh né .

Anh cái gì ?

Phùng Dị bắt đầu hối hận vì sự bốc đồng một phút .

Suýt nữa thì .

Chu Nhất đúng thật sự mất kiểm soát.

Từ khi nào... kiềm chế bản ?

Rõ ràng tự nhắc

Trước khi giải quyết xong chuyện nhà họ Phùng, chuyện giữa phe bảo thủ và phe cấp tiến...

Anh can thiệp cuộc sống của Đỗ Mặc.

Nếu ... chỉ khiến gặp nguy hiểm. Anh thể giữ Đỗ Mặc bên như một món đồ.

Beta thông minh, suy nghĩ, chính kiến.

Cậu xứng đáng với một thế giới rộng lớn hơn.

—–Dù từng vô điều ngược . Phùng Dị thở dài một , rút tay khỏi đầu Đỗ Mặc.

Nhân lúc còn tỉnh táo, mở khóa xe: “Muộn , lên nhà .”

Đỗ Mặc thấy sắc mặt Phùng Dị khó coi.

Thật hỏi han một chút – dù Alpha luôn quan tâm đến .

nhớ câu ban nãy của Phùng Dị...

Cậu dám hỏi nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-beta-dien-khong-noi-nua-roi/chuong-26.html.]

Cậu mở cửa xe thật nhanh, như thể đang trốn khỏi một gian kín Alpha bên trong.

Bậc thềm vẫn phủ đầy tuyết.

Không ai đổ nước lên đó từ lúc nào, khiến tuyết đóng thành băng.

Nếu là lúc bình thường, Đỗ Mặc chắc chắn sẽ nhận và tránh .

giờ đầu óc là câu của Phùng Dị.

“Trước đây , cũng ” — Alpha đang cái gì chứ?

Những chuyện khác Đỗ Mặc dám chắc, nhưng cái Beta mà Chu Nhất từng sắp xếp thì rõ ràng mặt ở hiện trường!

Cảnh tượng đó... đúng là hỗn loạn.

“Bịch!”

Đỗ Mặc ngã thẳng xuống mặt băng.

Ngã đau thật sự.

Mọi chuyện xảy quá nhanh, còn kịp phản ứng, cho đến khi cơn đau từ xương cụt truyền thẳng lên não.

Vì ngã ngay bậc thềm, còn trượt thêm hai bậc nữa.

Đau chồng lên đau, nước mắt lập tức trào .

“Đỗ Mặc!”

Phùng Dị chạy theo.

Đỗ Mặc:

Cậu cố gắng đầu , để Alpha thấy đau đến mức rơi nước mắt.

Xui xẻo thật – Phùng Dị bắt gặp!

Phùng Dị nắm lấy bàn tay trầy xước của Đỗ Mặc: “Không chứ?”

.”

Đỗ Mặc lắc đầu, ánh mắt mơ hồ dừng ở bàn tay hai đang nắm.

Trên tay Phùng Dị nhiều vết thương – mới , cũ – chồng lên , thô ráp.

Trước giờ từng để ý.

“Anh... vẫn ..”

Đỗ Mặc ngượng ngùng . Phùng Dị khẽ gật đầu.

Anh đang quỳ một gối xuống đất, từ xa như thể Đỗ Mặc đang tựa lòng – nhưng thực giữa hai vẫn còn một cách.

Anh luôn đợi đến khi thấy bóng Đỗ Mặc khuất cửa, đèn trong căn hộ sáng lên, mới chịu rời .

Đầu gối lạnh buốt.

Phùng Dị lúc lao đến hiểu ngay lý do Đỗ Mặc ngã.

Giọng mang theo chút bất lực:

“Sao bất cẩn nữa ?”

Mặt Đỗ Mặc lập tức đỏ bừng. Mấy hôm , cũng ở chỗ , Phùng Dị từng lúc nào cũng cẩn thận.

Phùng Dị nhíu mày:

“Đau lắm ?”

Đỗ Mặc mặt , nghỉ một lát mới miễn cưỡng thừa nhận.

Phùng Dị khẽ thở dài:

“Để đưa lên.”

Đỗ Mặc thử dậy, cảm giác vẫn còn khó khăn.

Vừa định gật đầu đồng ý để Phùng Dị dìu lên, thì một vấn đề nghiêm trọng chợt lóe lên trong đầu.

Cảnh tượng từng thấy — là Phùng Dị với một Beta.

Mà câu hỏi ban nãy là: “Anh từng bao nhiêu Omega?”

Những khác tận mắt chứng kiến thì tạm gác .

cái Beta ... là thật!

Vậy mà Phùng Dị : “Trước đây Omega, cũng .”

Trong khoảnh khắc , xương cụt cũng còn đau nữa.

Cậu lách khỏi Phùng Dị, lồm cồm bò dậy, gượng :

!”

Nói xong, ôm lấy cặp tài liệu, bước thật nhanh – dám đầu Alpha phía .

Alpha trong nguyên tác: lạnh lùng, tàn nhẫn, vô tình.

Alpha mắt: điềm đạm, đáng tin, thấu hiểu Beta.

Rốt cuộc... ai mới là Phùng Dị thật sự? Đỗ Mặc gần như phát điên vì mạch truyện rối tung .

Điều đáng sợ nhất là — hề đau đầu!

Trong gió lạnh, Alpha chậm rãi dậy, về phía cánh cửa chìm trong bóng tối. Anh day trán, bóp nhẹ các ngón tay.

Anh hành động nhanh hơn.

Vào thang máy, rời khỏi Alpha, Đỗ Mặc mới dần bình tĩnh .

Cậu bắt đầu tự hỏi – chạy trốn cái gì?

Trong gương là một Đỗ Mặc lôi thôi, cổ áo dính đầy tuyết.

Cậu khẽ giậm chân, phủ sạch tuyết .

Nhập mật mã mở cửa, bước nhà, Đỗ Mặc đến bên cửa sổ.

Alpha lạnh lùng ít ... vẫn đang tầng. Trong bóng tối, xuống.

Trong bóng tối, Alpha ngẩng đầu lên.

Đỗ Mặc ở tầng 24 – lý thì thể thấy .

ánh mắt của họ... như thể giao giữa .

Sau đó, suốt một thời gian dài, Phùng Dị thật sự xuất hiện ở hầm xe Đông Sâm nữa.

Anh vẻ bận, tin nhắn trả lời cũng chậm.

Trong lúc đó, cấp của Tống Xương Tuấn từng đến tìm Đỗ Mặc một , bổ sung thêm một khoản đầu tư lớn.

Đến lúc nhận giành dự án lớn của Nhất Tinh, nhưng bỏ lỡ hai khoản thưởng hiệu suất khổng lồ...

Vệ Hằng trừng mắt với Đỗ Mặc suốt một tuần liền.

Đỗ Mặc tuy lợi nhưng hề tỏ đắc ý.

Còn Trì Tĩnh thì sẵn lòng “ mặt” khoe mẽ.

Cậu cố tình đeo chiếc vòng cổ và đồng hồ đắt đỏ mà “ trai” mua cho - kim cương lấp lánh đến chói mắt.

Bình thường Trì Tĩnh chẳng bao giờ đeo mấy thứ .

Chỉ khi đấu khẩu với Vệ Hằng mới mang “trưng dụng”.

Trì Tĩnh:

“Ôi chao, dự án của Nhất Tinh thế, ai mà chẳng ghen tị. Khách hàng lớn đầu tư nhiều thật, nhưng định . Biết rút vốn lúc nào . Mà kiểu đầu tư , ghi hồ sơ cũng chỉ một dòng – ‘Từng quản lý khoản đầu tư cá nhân một trăm triệu.”

Câu ... chính là lời Vệ Hằng từng , chỉ vài chữ.

Khi đó Vệ Hằng bảo:

“Đỗ Mặc, đừng khách hàng đầu tư nhiều mà mừng. Biết rút vốn bất ngờ. Vẫn giữ quan hệ với lãnh đạo, tìm cơ hội tham gia mấy dự án lớn như của Nhất Tinh – ghi hồ sơ, thể mang khoe khắp nơi”

Vệ Hằng và Trì Tĩnh đấu khẩu ngừng.

Đỗ Mặc và Minh Thạc ... cổ vũ cho Trì Tĩnh.

Hôm nay Vệ Hằng lật mắt trắng còn dữ hơn khi — vì Tống Xương Tuấn đến.

Đích đến.

Lại đầu tư thêm một khoản nữa.

Nói thật thì Đỗ Mặc cũng ngờ.

Phùng Dị quen Tống Xương Tuấn.

Vậy thì Tống Xương Tuấn ở Đông Thành gì?

Đỗ Mặc đoán nổi Tống Xương Tuấn.

tin Phùng Dị dối.

Thế là suy nghĩ cứ mắc kẹt ở đó.

...Vậy Alpha dạo đang bận gì?

Tống Xương Tuấn liên lạc với Phùng Dị ?

Chắc là .

Nếu thì còn ở Đông Thành – nơi gió lạnh buốt, băng tuyết phủ kín.

Đỗ Mặc mở điện thoại.

Tin nhắn giữa và Phùng Dị vẫn dừng ở tuần .

Alpha đang bận.

Bận cái gì?

Nhìn cuốn lịch để bàn bàn việc, trong đầu Đỗ Mặc chợt nảy một ý nghĩ – giờ từng dám nghĩ đến.

Hay là... đến gặp Alpha đó thử xem?

Phùng Dị từng gửi địa chỉ công ty cho , còn thể đến bất cứ lúc nào.

Chỉ là... Đỗ Mặc dám để khác quen Phùng Dị.

Nên vẫn từng đến.

 

Loading...