Pháo Hôi Chỉ Muốn Chết Cho Rồi - Chương 17: Không Thể Hòa Hợp Với Hắn

Cập nhật lúc: 2025-11-05 03:06:12
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Diệp Vĩnh Hoan thực sự đau lòng!

Trước đây vì dị ứng, nhiều món thể ăn. Sau khi xuyên sách, tình trạng dị ứng giảm đáng kể, bắt đầu thử nhiều món hơn, khó khăn lắm mới cảm nhận niềm vui khi ăn uống. Vì quá thích thú, dần thói quen tích trữ đồ ăn.

Chửi Nhạc Thanh thì chẳng ảnh hưởng đến tâm trạng, nhưng ăn phần nhân bánh tart khiến thực sự khó chịu.

Thế nhưng, kẻ gây họa cảm nhận nỗi buồn của .

Diệp Khuynh Trú nheo mắt, chút lưu tình vạch trần sơ hở trong lời của :

“Không nỡ ăn ? thấy là ‘ dám ăn’ thì đúng hơn... Diệp Vĩnh Hoan, chính dị ứng với sữa, quên ?”

Biểu cảm của Diệp Vĩnh Hoan cứng đờ, chột dời ánh mắt vẫn đang chăm chăm về phía thùng rác, vô thức liếc sang tủ đầu giường.

C.h.ế.t tiệt!

Dĩ nhiên nhớ dị ứng với sữa, nếu thì chẳng lén lút mang bánh tart về phòng ăn!

Hơn nữa, nghĩ kỹ tiên chỉ c.ắ.n thử phần rìa một chút, để thỏa mãn cơn thèm bằng việc vô tình ăn chút nhân bánh. Nếu lát nữa thực sự kiềm chế mà ăn hết, thì t.h.u.ố.c dị ứng cũng để ngay bên tay , thể uống ngay lập tức.

Chỉ ăn một ít thôi, mà cơ thể cũng còn dị ứng nghiêm trọng như , chắc là... nhỉ?

Diệp Khuynh Trú theo ánh mắt , lập tức hiểu rõ ý đồ của .

“Muốn ăn bánh tart ?”

“Còn ?”

“...Không dị ứng với sữa ?”

thể uống thuốc!” Diệp Vĩnh Hoan vội đáp.

Bởi vì dị ứng với sữa, gần như lời tạm biệt với các món ngọt, nên thực sự thèm bánh tart trứng...

Diệp Khuynh Trú suy nghĩ một chút, quyết định dùng sữa dê thế: “Vị sẽ ngon bằng .”

“Ừ ừ ừ.” Diệp Vĩnh Hoan gật đầu lia lịa.

Cuối cùng, Diệp Khuynh Trú đích nướng cho một mẻ bánh tart.

Diệp Vĩnh Hoan vui vẻ c.ắ.n một miếng lớn, hạnh phúc đến mức như thể trong lòng đang nở hoa.

“Cậu bánh tart ?” Cậu thuận miệng hỏi.

Diệp Khuynh Trú dọn dẹp bếp đơn giản trả lời: “Trước đây từng thêm ở tiệm bánh ngọt. Phần vỏ sẵn , chỉ cần pha chế nhân trứng là xong, đơn giản.”

“Vậy thể kể về quá khứ của ?” Diệp Vĩnh Hoan đột nhiên cảm thấy tò mò về những chuyện đây của Diệp Khuynh Trú.

Trong cuốn tiểu thuyết , cốt truyện bắt đầu từ khi Diệp Khuynh Trú trở về nhà họ Diệp, quét sạch lũ pháo hôi, giành sự ưu ái của thanh mai trúc mã, đồng thời trấn áp những kẻ ý đồ trong các chi nhánh nhà họ Diệp, bật chế độ nhân vật chính sảng khoái.

Còn về những ký ức thời thơ ấu của Diệp Khuynh Trú, tác giả chỉ dùng cụm từ “quá khứ đen tối mịt mờ” để lướt qua.

Diệp Khuynh Trú khựng trong giây lát khi đang thu dọn đồ đạc, “Cậu ?”

“Cậu thì thôi.” Diệp Vĩnh Hoan lập tức cảnh giác .

Diệp Khuynh Trú bước tới, thu dọn khay thức ăn trống của : “Sau ăn giường của .”

“Này! , đó là giường của !” Diệp Vĩnh Hoan vui.

“Về bản chất thì đó là giường của .”

ngủ ở đó , tức là của !” Cậu bướng bỉnh cãi .

Chợt lóe lên một ý tưởng, bồi thêm: “Đây chẳng là đồ của nhà họ Diệp ? Cậu mới về đây bao lâu? Còn ở đây bao nhiêu năm ? Dựa chuyện quyền sở hữu với ?”

Diệp Khuynh Trú trầm ngâm trong giây lát, bình tĩnh gật đầu: “Cậu đúng.”

Diệp Vĩnh Hoan ngờ thỏa hiệp dễ dàng như ... câu “ đúng” cứ thấy kỳ lạ?

Anh đang câu nào của đúng đây?

Mặc kệ, cứ tranh thủ đòi lợi ích cho . “Vậy giường là của ?”

“Của .”

“Vậy thể ăn giường ?”

“Không .” Diệp Khuynh Trú lạnh mặt, “ sẽ ném cả lẫn ga giường xuống đất.”

Được , đúng là thể chuyện như thật.

Diệp Khuynh Trú thấy ủ rũ, liền chậm rãi xuống, đôi mắt đang cụp xuống của : “Tại vẫn cứ thích ăn trong phòng? Không bao lâu nữa sẽ hồi phục đôi chân, cuộc sống cũng sẽ về như đây.”

Anh nghĩ rằng, Diệp Vĩnh Hoan thói quen là do luôn nhốt trong phòng, chịu ngoài gặp ai.

thực , Diệp Vĩnh Hoan chỉ đơn thuần thích ở một .

Cậu thả lỏng vai, lẩm bẩm: “Được , .”

Biết thì thôi, nhưng đổi !

Diệp Khuynh Trú liếc , thản nhiên : “Nếu , sẽ bánh tart cho mỗi ngày... Mấy loại bánh ngọt khác cũng .”

...” C.h.ế.t tiệt! Anh nắm điểm yếu của !

Diệp Tu Hiệt ân cần giúp Diệp phu nhân thắt dây an , đó xe rời khỏi biệt thự nhà họ Diệp.

Trong xe, cả hai đều nghiêm túc, nét mặt trầm tư.

“Cái Nhạc Thanh đó, rốt cuộc là chuyện gì đây?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-chi-muon-chet-cho-roi/chuong-17-khong-the-hoa-hop-voi-han.html.]

Diệp phu nhân cũng chẳng còn vẻ tươi thường ngày, giọng mang theo chút suy tư: “Thằng nhóc đó chuyện cứ như đang ẩn ý điều gì, cảm giác như đang tính toán cái gì đó.”

Diệp Tu Hiệt cầm điện thoại, dặn dò: “Đi điều tra về Nhạc Thanh.”

Cả hai đều là từng trải, sóng to gió lớn gì cũng vượt qua, nhận những suy tính nhỏ nhoi của Nhạc Thanh.

Chỉ là bọn họ nghĩ nổi một đứa trẻ hàng xóm thì thể âm mưu gì với gia đình họ chứ?

Bầu khí trầm lặng trong xe phá vỡ khi Diệp phu nhân đột nhiên kêu lên: “Chẳng lẽ nó thích Hoan Hoan nhà ?!”

Diệp Tu Hiệt giật nảy , nhưng vẫn vững tay lái.

“...Vi Vi, bọn họ đều là con trai.”

“Con trai thì ? Con trai thể thích con trai ?” Diệp phu nhân khó hiểu hỏi .

Diệp Tu Hiệt nhất thời phản bác thế nào. Quả thực, bây giờ hôn nhân đồng giới hợp pháp, con trai thích con trai cũng là chuyện bình thường.

điều ông thể hiểu nổi chính là sở thích của Diệp phu nhân. Trước đây bà từng cùng phu nhân nhà họ Trịnh lên kế hoạch tác hợp hôn ước cho hai bé, khi hôn nhân đồng giới còn chấp nhận, mà hai phụ nữ vẫn bàn tính hào hứng suốt một thời gian dài...

Diệp Tu Hiệt nghiêm túc khẳng định: “Nhạc Thanh kiểu đơn giản. Dù cho nó thật sự thích A Hoan... cũng sẽ đồng ý.”

Diệp phu nhân thì tao nhã đảo mắt, “Con trai ưu tú như , Nhạc Thanh chắc chắn xứng với nó, tin Hoan Hoan nhà cũng chẳng thèm để mắt đến. chuyện đó ảnh hưởng đến việc con sức hút.”

Nói đến đây, bà vui vẻ , liếc Diệp Tu Hiệt đầy trêu chọc: “Trước đây chẳng còn định tùy tiện tìm một nhà nào đó để gả Hoan Hoan ? Sao bây giờ bắt đầu để tâm đến giới tính với nhân phẩm ?”

Diệp Tu Hiệt ho nhẹ một tiếng, chút lúng túng: “...Vi Vi, chẳng lẽ em thấy A Hoan đổi nhiều ?”

Đến tối, khi hai vợ chồng tan về nhà, bộ thông tin về Nhạc Thanh đặt sẵn trong thư phòng của Diệp Tu Hiệt.

Ông lý lịch của Nhạc Thanh vô , nhưng theo tài liệu, chẳng khác gì một sinh viên bình thường. Điểm kỳ lạ duy nhất là vài tháng , Nhạc Thanh chia tay cô bạn gái hẹn hò nhiều năm. Lý do chia tay cũng vô cùng kỳ quái – với cô gái đó rằng ... bất lực.

Diệp phu nhân cũng cùng xem tài liệu, khi xong thì bỗng nhiên não bổ một giả thuyết: “Vậy nên, là do vấn đề sinh lý nên chuyển hướng tính dục, ở vị trí động ?”

Diệp Tu Hiệt cạn lời, “Em đang nghĩ gì ? Bỏ ngay mấy suy nghĩ kỳ quái trong đầu !”

Mặc dù , nhưng đến chiều muộn, khi thấy Diệp Vĩnh Hoan một vườn ngắm hoàng hôn, Diệp Tu Hiệt vẫn lặng lẽ theo .

Diệp Vĩnh Hoan vẫn thích ở một . Dù bây giờ quen với việc chung sống cùng Diệp Khuynh Trú và nhà họ Diệp, còn cảm thấy áp lực nữa, nhưng vẫn thấy thoải mái hơn khi tận hưởng thời gian riêng tư. Vì thế, mỗi tối bữa cơm, nhân lúc Diệp Khuynh Trú bận học bài, sẽ ngoài dạo một lát.

hôm nay, vẻ thể tận hưởng gian riêng .

Khó khăn lắm mới chờ đến khi xung quanh rời , ngờ ngay đó một khác đến – mà còn là gia chủ của cả nhà họ Diệp.

Nhìn Diệp Tu Hiệt với phong thái nghiêm nghị mặt, Diệp Vĩnh Hoan lập tức cảm thấy áp lực, “Cha, chuyện gì ạ?”

Diệp Tu Hiệt vẫn luôn tự nhận là một cha nghiêm khắc, tuyệt đối để con cái sai đường. Ông nghiêm túc : “Vĩnh Hoan , cha con là đứa trẻ thông minh cho lắm...”

Diệp Vĩnh Hoan: Cha lịch sự đấy?

Diệp Tu Hiệt hề để ý đến biểu cảm đen kịt trong nháy mắt của Diệp Vĩnh Hoan, tiếp tục : “..Còn vô cùng bướng bỉnh, chịu lời. những gì cha sắp đây thực sự là vì cho con. Con tuyệt đối ở bên Nhạc Thanh! Một chân tiện, một thì... bất lực, hai đứa mà ở bên thì hạnh phúc ? Nếu con còn tiếp tục bướng bỉnh như , con hậu quả sẽ ?”

Diệp Vĩnh Hoan há hốc miệng, ngây ngẩn. Câu của cha chứa quá nhiều thông tin, đến mức nên phản bác cái nào .

Hồi lâu , ngơ ngác hỏi: “Nếu con tiếp tục bướng bỉnh... thì sẽ hậu quả gì?”

Thực , bây giờ còn bướng bỉnh như .

nếu là Diệp Vĩnh Hoan đây, khi còn u ám điên cuồng, thì lẽ...

“Cha sẽ đưa con ngoài, để con tự lập.”

ông sẽ chu cấp sinh hoạt phí định kỳ, đảm bảo lo chuyện ăn mặc.

Diệp Tu Hiệt nửa câu , bởi chỉ riêng phần cũng đủ để Diệp Vĩnh Hoan thấy như trời long đất lở .

Đến tối khi chơi game, vẫn thoát khỏi cú sốc .

Lương Hạo nịnh nọt tâng bốc cả buổi, nhưng phát hiện đại ca nhà cứ lơ đễnh mãi, liền vội vàng hỏi: “Anh Hoan, chuyện gì ?”

Diệp Vĩnh Hoan nặng nề suy tư, hỏi cũng nghĩ nhiều, trực tiếp mong thẳng thắn nhất trong lòng: “Cậu xem, ở tuổi của bọn , gì để kiếm tiền nhanh nhất?”

Lương Hạo giật , lập tức hạ giọng, thần thần bí bí hỏi: “Anh Hoan, nhà họ Diệp phá sản ?”

Diệp Vĩnh Hoan nghẹn .

Nhà họ Diệp phá sản thì liên quan gì đến một thiếu gia giả như , sắp đá khỏi cửa chứ?

“...Không, chỉ hỏi bâng quơ thôi.”

“Ồ, thế Hoan đang kẹt tiền ?”

“Không, cần tiền.” Diệp Vĩnh Hoan vẫn mạnh miệng chối bay.

Cậu dứt lời, điện thoại đột nhiên reo lên một âm báo vui vẻ:

[Món hàng của bạn – một đôi hoa tai sapphire – bán thành công! Hãy nhanh chóng gửi hàng nhé!]

Vừa sách xong, Diệp Khuynh Trú đẩy cửa bước , bước chân thoáng khựng một chút. Sau đó, như chuyện gì, thản nhiên hỏi:

“Bán bao nhiêu? Nói xem, lỗ lãi?”

Diệp Vĩnh Hoan cứng cổ, giọng điệu chột cứng rắn:

“Bán bao nhiêu chẳng cũng là lời ?”

Lương Hạo bên thấy giọng Diệp Khuynh Trú, vẫn còn la hét ầm ĩ trong kênh voice chat:

“Anh Hoan, còn cần tiền! Nếu chuyện gì nhất định với em chứ.”

Trong phòng, giữa âm thanh náo loạn của Lương Hạo, hai lặng lẽ đối diện , bầu khí như giằng co căng thẳng.

Một lúc , Diệp Vĩnh Hoan chịu thua . Giọng yếu , mang theo chút nũng đáng thương:

“Đừng với cha ... ?”

 

Loading...