Pháo Hôi Chỉ Muốn Chết Cho Rồi - Chương 25: Đi Gặp Anh

Cập nhật lúc: 2025-11-06 14:30:59
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Diệp Vĩnh Hoan mất trí nhớ, nhưng quên hết. Bác sĩ trong não một cục m.á.u đông chèn ép dây thần kinh, chỉ cần đợi nó tự tan là sẽ .

Không phương pháp điều trị cụ thể, chỉ cần chờ đợi.

Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, trừ chính đương sự.

Diệp Vĩnh Hoan cực kỳ thấp thỏm. Cậu cảm thấy bản thể chờ đến ngày ký ức hồi phục, vì xuyên sách, vốn dĩ chẳng chút ký ức nào của nguyên chủ.

Diệp Tu Hiệt đến hỏi nhớ xảy mâu thuẫn gì với Nhạc Thanh mà ngã xuống dốc .

Diệp Vĩnh Hoan lục tình tiết trong nguyên tác, đó hoảng hốt phát hiện... nguyên chủ xung đột với tất cả . Vậy thì đắc tội ai chứ? Trong nguyên tác, "Diệp Vĩnh Hoan" ngừng gây rắc rối cho tất cả.

Do Diệp Vĩnh Hoan thể cung cấp thông tin hữu ích, còn Nhạc Thanh thì khăng khăng rằng chỉ ôn chuyện với , nhưng vô tình trượt chân ngã xuống dốc, là tai nạn.

Dù Diệp Tu Hiệt lão luyện, cảm thấy Nhạc Thanh động cơ đơn thuần, nhưng với tình hình , cũng chẳng thể truy cứu.

Diệp Tu Hiệt bên giường bệnh của Diệp Vĩnh Hoan, ngoài cửa sổ, giọng điệu thản nhiên: “Không , nhất là cả đời nó an phận.”

Diệp Vĩnh Hoan mà run rẩy. Cha thật sự thù dai, bảo nguyên chủ cuối cùng đuổi khỏi nhà, thể hiểu .

cũng ý chí lật mạnh mẽ. Một kẻ chấp nhận buông xuôi, ham sinh tồn như , trong lòng chỉ nghĩ một điều: Cứ để chuyện trôi qua, nếu thì mặc kệ.

Dưỡng thương trong bệnh viện cũng khá . Không tiếp xúc với các nhân vật trong cốt truyện, cần suy nghĩ về nguyên tác, thể an tâm đó mặc kệ đời.

Diệp Vĩnh Hoan yên một ngày thì nam chính trong sách xuất hiện trong phòng bệnh của .

Khi thấy con trai ruột của , vợ chồng Diệp gia đều vô cùng kinh ngạc.

Diệp Tu Hiệt thậm chí còn trực tiếp hỏi: “Sao con tới đây?”

Diệp Khuynh Trú ông một cái đầy khó hiểu: “Đi máy bay qua chứ .”

Diệp Tu Hiệt con trai khinh bỉ nhưng hề tức giận, ngược còn : “Không tệ, đúng là con trai .”

Mặc dù họ gửi nhiều tiền thẻ của Diệp Khuynh Trú, nhưng một thiếu niên mười sáu tuổi, một bay hơn nửa vòng trái đất, đến một đất nước xa lạ, một thành phố xa lạ, còn nhanh chóng tìm vị trí của gia đình, hề bối rối chút nào.

Chỉ năng lực và tâm lý vững vàng cũng đủ rằng tương lai của Diệp Khuynh Trú chắc chắn sẽ tầm thường.

Huống hồ, từng sống trong một gia đình nhỏ bé, trải qua những ngày tháng nghèo khổ chật vật.

Giờ thì Diệp Tu Hiệt hiểu, những khổ cực đó hề giới hạn tầm của một năng lực, ngược , nó còn trở thành chất xúc tác giúp đó trưởng thành nhanh hơn.

Diệp Vĩnh Hoan thì khác. Cậu Diệp Khuynh Trú phong trần mệt mỏi, trong lòng lo bay sang đây để bóp c.h.ế.t , nhịn mà chú ý đến mấy chuyện kỳ quái:

“Cậu tới nhanh thế, vé máy bay đặt từ sáng qua ? Còn chuyện học thì ? Cậu xin nghỉ chứ?”

"..." Diệp Khuynh Trú đúng là xin nghỉ, lập tức á khẩu.

“Yên tâm , tuy quên xin nghỉ cho , nhưng đề ôn thi Hoàng Cương mà , mỗi môn đều mang cho một quyển.”

Diệp Vĩnh Hoan cảm thấy, nam chính vượt ngàn dặm bay đến đây, chính là để trả thù .

Vợ chồng Diệp gia vẫn còn công việc cần giải quyết, nhanh bay sang nước khác. Đến cuối ngày, trong phòng bệnh chỉ còn Diệp Khuynh Trú và Diệp Vĩnh Hoan.

Diệp Khuynh Trú bóc quýt, suy nghĩ xem nên hỏi chuyện thế nào.

Sáng qua, nhờ Lương Hạo nhắc nhở, mới nhận lúc đó Diệp Vĩnh Hoan thể gọi . Đột nhiên, một cảm giác thôi thúc mãnh liệt trào dâng trong lòng, khiến ngay lập tức đến gặp . Thế là mới chuyến đột ngột .

khi thật sự mặt Diệp Vĩnh Hoan, ánh mắt cảnh giác tò mò của , mới chợt nhớ Diệp Vĩnh Hoan mất trí nhớ... Vậy chẳng ngay cả cũng quên luôn ?

Anh tự nhận thông minh, nhưng ngờ cũng lúc phạm sai lầm hết đến khác. Rốt cuộc là dựa nghĩ rằng một mất trí nhớ vẫn còn nhớ chứ?

Diệp Khuynh Trú, mười sáu tuổi, vẫn giỏi che giấu cảm xúc, gương mặt tràn đầy u sầu oán hận của ngay lập tức khiến Diệp Vĩnh Hoan suy nghĩ lung tung.

Không lẽ, trong quả quýt độc?

Diệp Vĩnh Hoan lập tức đưa quyết định: “ ăn quýt, dị ứng với quýt!”

Diệp Khuynh Trú hồn, theo bản năng phản bác ngay: “Trong danh sách mười bảy tác nhân gây dị ứng của quýt.”

".." Diệp Vĩnh Hoan c.h.ế.t lặng, ngay cả tác nhân dị ứng của cũng nắm rõ thế , còn bảo ý định ám sát ? “Vậy ăn quýt do bóc, ghét !”

"Chách" một tiếng, nước quýt b.ắ.n từ tay Diệp Khuynh Trú.

Anh bình tĩnh rút giấy , chậm rãi lau nước quả tay, giọng điệu thản nhiên: “Thế thích ai bóc? Nói thử xem.”

Diệp Vĩnh Hoan vẻ ngoài thì điềm nhiên nhưng động tác thì như đang mài d.a.o của Diệp Khuynh Trú, cúi gằm đầu, dám sắc mặt đối phương nữa, ấp úng: “Không... thích ăn trái cây.”

Thật , điều khiến Diệp Khuynh Trú thật sự bực bội là câu " ghét ".

Anh cảm thấy khó chịu, nghĩ thầm, đúng là một đứa trẻ đáng tin, trong miệng chẳng bao giờ lời thật lòng.

cuối cùng vẫn nhịn xuống, đổi sang quả quýt khác, tiếp tục bóc: “Không thích cũng ăn, để bổ sung vitamin."

Diệp Vĩnh Hoan thấy trốn , lập tức mặt méo xệch: “ ăn trái cây, ... ... buồn vệ sinh quá.”

Cậu nửa giường bệnh, phần cố định thể động đậy, phần ngừng vặn vẹo. Khuôn mặt đỏ bừng vì hổ.

Dù đều là đàn ông, nhưng Diệp Vĩnh Hoan là đồng tính! Trước mặt là một thiếu niên như tiên giáng trần, thể chuyện vệ sinh chứ?

Ánh mắt Diệp Khuynh Trú từ mặt , chậm rãi di chuyển xuống phía ...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-chi-muon-chet-cho-roi/chuong-25-di-gap-anh.html.]

Diệp Vĩnh Hoan nổi giận: “Đừng nữa! vệ sinh, ngoài, gọi hộ lý đây”

Cậu thực sự cảm thấy mất mặt, nhưng giờ cũng chẳng quan tâm gì nữa, chỉ thể nhắm nghiền mắt, giả c.h.ế.t cho xong.

Qua một lúc lâu, Diệp Vĩnh Hoan mới nhận xung quanh còn động tĩnh. Cậu mở mắt , liền thấy Diệp Khuynh Trú lấy bộ tiểu từ gầm giường .

"Cậu... ?!" Diệp Vĩnh Hoan hoảng loạn.

Diệp Khuynh Trú sắc mặt bình thản: “Không quen lạ chạm ? sẽ hơn hộ lý đấy.”

Dù Diệp Vĩnh Hoan từng , nhưng cùng ngủ chung giường với bao lâu nay, Diệp Khuynh Trú hiểu rõ nhất bài xích khác đến mức nào.

Diệp Vĩnh Hoan cảm động vô cùng, ngay lập tức từ chối...

Nam chính , lấy tự tin mà nghĩ " lạ" chứ?!

Diệp Khuynh Trú để ý đến , trực tiếp kéo quần xuống, đặt bộ tiểu xuống bên .

Ấy cảm giác khó chịu như đây, còn phản ứng mạnh như kim châm nữa... Diệp Vĩnh Hoan cảm thấy thần kỳ, tâm trạng cũng thả lỏng một chút.

cảm giác nhẹ nhõm đó chẳng kéo dài bao lâu.

Hai phút trôi qua, mặt Diệp Vĩnh Hoan đỏ bừng: “... thế .”

Diệp Khuynh Trú một lúc, đó ấn chuông gọi hộ lý.

Bước là một hộ lý da trắng cao lớn. Nhìn hình và vẻ ngoài của , Diệp Vĩnh Hoan bỗng thấy khó chịu, cả run lên.

Trước đây đặt ống thông tiểu, hôm nay mới đầu tiên đối mặt với cảnh khác giúp vệ sinh. Lúc đầu, định đuổi Diệp Khuynh Trú ngoài, nhờ hộ lý đỡ eo lên, đó tự giải quyết. giờ xem , ngay cả việc để hộ lý tiếp cận cũng khiến khó chịu.

Hộ lý chuẩn đỡ dậy...

Diệp Vĩnh Hoan nhắm chặt mắt, hàng mi run lên dữ dội.

Diệp Khuynh Trú tiến lên, đón lấy eo từ tay hộ lý: “Để .”

Diệp Vĩnh Hoan cảm nhận ai đó cẩn thận đỡ dậy, đó... là một tư thế tiểu tiện vô cùng nhục nhã.

"... Càng nổi." Diệp Vĩnh Hoan . Đây là nam chính mà! Trong nguyên tác miêu tả lúc nào cũng ôn hòa như gió xuân, cao ngạo như tiên nhân.

Vậy mà giờ, một lạnh nhạt vướng bụi trần như , dùng đôi tay thon dài, khớp xương rõ ràng của để giữ lấy "cái đó" của , còn giúp cởi bỏ quần áo bên ngoài... Đời thể chuyện gì nhục nhã hơn thế nữa!

"Không bảo là sắp nhịn nữa ?" Diệp Khuynh Trú khó hiểu.

Diệp Vĩnh Hoan mặt , trừng mắt lườm một cái: “Cậu thể vệ sinh mặt khác ?”

Dù chỉ nhà vệ sinh công cộng, nếu bên cạnh, Diệp Vĩnh Hoan cũng sẽ cảm thấy hổ vì tiếng nước tiểu rơi xuống quá lớn.

Diệp Khuynh Trú thì loại tâm lý dễ thẹn thùng như . Ở quê , nhà vệ sinh chỉ là một hàng hố dài, chút riêng tư nào.

"Có thể." Diệp Khuynh Trú đáp chắc nịch.

Diệp Vĩnh Hoan ‘hừ’ một tiếng, rõ ràng tin: “Hay là... cứ bế nhà vệ sinh đặt xuống... A!”

Đặt nhà vệ sinh là thể nào. Chân bây giờ thể cũng thể co , thời gian đều nhờ giúp vệ sinh.

Diệp Vĩnh Hoan cũng đó là một vấn đề khó giải quyết, chỉ là thử đề xuất thôi, ngờ Diệp Khuynh Trú trực tiếp ấn bụng , đúng chỗ bàng quang.

"Cậu... đừng ấn!" Một cảm giác tê rần, nhói buốt xộc thẳng lên não, khiến giọng của Diệp Vĩnh Hoan cũng run rẩy theo.

"Tại ?" Giọng của Diệp Khuynh Trú vốn dĩ lạnh lùng, nhưng trái ngược với điều đó là hành động của – một tay xoa nhẹ vị trí quan trọng, một tay vẫn đặt bụng của Diệp Vĩnh Hoan.

"Ưm... ... nhịn nổi nữa ." Diệp Vĩnh Hoan khẽ run.

"Không nhịn thì ." Giọng điệu vẫn lạnh như băng, khiến Diệp Vĩnh Hoan nổi cả da gà.

“Buông... buông tay !!”

Hai phút ...

Diệp Vĩnh Hoan giường bệnh, nhắm nghiền mắt Diệp Khuynh Trú. Hai mắt đỏ hoe, trông như chịu uất ức ghê gớm. thực , ấm ức là Diệp Khuynh Trú – tè lên tay, mà còn giúp "xử lý tàn dư".

Mức độ chán ghét nam chính tăng lên, thậm chí g.i.ế.c diệt khẩu.

Diệp Khuynh Trú đổ bô, rửa tay xong , nhận sát ý đậm đặc . Anh xuống bên giường, ánh mắt rơi quả quýt bóc dở lúc nãy... “Giờ ăn quýt ?”

"Cậu! Cậu mới chạm cái đó... mà còn định bóc quýt cho ăn?" Diệp Vĩnh Hoan mở mắt, với vẻ thể tin nổi.

Diệp Khuynh Trú thản nhiên: “ rửa tay .”

Hơn nữa, là của chứ của ai, ghét bỏ cái gì?

Diệp Vĩnh Hoan tức giận, gắn từng chữ: “Hôm nay ăn quýt!”

khi đối diện với ánh mắt lạnh của Diệp Khuynh Trú, lập tức đổi giọng: “Hôm nay ăn đào!”

Diệp Khuynh Trú ‘phụt’ thành tiếng. Không thể phủ nhận, khi mỹ nam lạnh lùng đột nhiên nở nụ , quả thật sức sát thương lớn, khiến Diệp Vĩnh Hoan thoáng ngẩn , độ thiện cảm với cũng tăng lên vùn vụt.

khi Diệp Khuynh Trú mở miệng, thiện cảm lập tức rớt xuống đáy vực.

“Cắt đào xong, lát nữa ngứa đấy.”

 

Loading...