Pháo Hôi Chỉ Muốn Chết Cho Rồi - Chương 33: Có Cậu Là Được
Cập nhật lúc: 2025-11-06 14:49:07
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngoài chơi game, cuộc sống hằng ngày của Diệp Vĩnh Hoan giờ phong phú hơn nhiều.
Hiện tại, thêm một sở thích mới – chơi búp bê, mặc đồ cho búp bê.
Tuy phần lớn thời gian, Tiểu Hắc Bạch vẫn ở chế độ chờ để tiết kiệm pin và ảnh hưởng đến giờ nghỉ ngơi của "Đại Hắc Bạch", nhưng điều đó cũng ngăn cản Diệp Vĩnh Hoan chìm đắm việc chơi búp bê.
Trước khi ngủ, kéo Tiểu Hắc Bạch lên giường, định ôm nó ngủ... nhưng lớp vải áo khoác bên ngoài của Tiểu Hắc Bạch mấy chiếc cúc lạnh buốt, cứng cáp đến khó chịu.
Diệp Vĩnh Hoan suy nghĩ một chút, quyết định giúp nó cởi áo vest .
Tiểu Hắc Bạch lên tiếng: "Hoan Hoan, cử động nữa?"
Diệp Vĩnh Hoan khựng tay, ánh mắt d.a.o động. "Khụ, khi ngủ đồ ngủ, đang đồ cho đây."
Bên điện thoại, Diệp Khuynh Trú vô tình kết nối với ứng dụng, im lặng một lúc, cuối cùng vẫn nhịn mà lên tiếng:
"Hoan Hoan, trong đồ ngủ nào thể mặc cả."
Diệp Vĩnh Hoan gượng : "Mặc đồ của , mà."
Cách ... cũng hợp lý phết.
Diệp Khuynh Trú: "Được."
Cuối cùng, Diệp Vĩnh Hoan dĩ nhiên chẳng mặc đồ ngủ nào cho Tiểu Hắc Bạch cả. Dù cũng chỉ là một AI thông minh, nó thể tự dưng bật dậy cãi .
Ôm lấy Tiểu Hắc Bạch, Diệp Vĩnh Hoan nhớ một chức năng mới mà phát hiện hôm qua – Tiểu Hắc Bạch thể kể chuyện khi ngủ.
Thế là lệnh bằng giọng : "Tiểu Hắc Bạch, kể chuyện cho ."
"Được , Hoan Hoan."
Hôm nay, Tiểu Hắc Bạch vẻ chậm chạp.
Diệp Vĩnh Hoan cũng để ý, chỉ cho rằng lẽ do nó tiêu hao quá nhiều pin trong ngày.
Cậu nhắm mắt, chờ đợi câu chuyện bắt đầu.
Bên , Diệp Khuynh Trú – một từng tuổi thơ – lục lọi cả buổi trong trí nhớ mà chẳng nghĩ nổi một câu chuyện nào giúp dễ ngủ, đành nhẹ giọng hỏi:
"Hoan Hoan chuyện gì?"
Diệp Vĩnh Hoan thực chỉ giọng của , còn thế nào cũng .
"Vậy kể chuyện Bạch Tuyết ."
Diệp Khuynh Trú lập tức tìm kiếm nội dung truyện Bạch Tuyết, chuẩn theo.
"Ngày xửa ngày xưa, một vị hoàng hậu nhân hậu. Bà cầu nguyện với phù thủy, mong một đứa trẻ làn da trắng như tuyết, mái tóc đen như gỗ mun, đôi môi đỏ như... quả cherry bốn chữ J... Hả??"
Đọc đến đây, Diệp Khuynh Trú cảm thấy gì đó , nhưng nghĩ thể là do khác biệt trong bản dịch... Hơn nữa, Diệp Vĩnh Hoan mà phản ứng gì, chắc cũng vấn đề lớn.
Thực , Diệp Vĩnh Hoan đang lim dim trong giọng thiếu niên trầm lắng của , suýt chút nữa ngủ quên. Hơn nữa, câu chuyện về Bạch Tuyết và bảy chú lùn, thuộc lòng từ lâu, nên cũng chẳng mấy để tâm đến nội dung.
"Bạch Tuyết trốn rừng, gặp bảy đàn ông lùn sống chung một phòng. Bọn họ bắt Bạch Tuyết dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn, nếu sẽ đuổi cô ."
Diệp Khuynh Trú cau mày khi đến đây.
"... Sau đó, Bạch Tuyết cãi với bà chủ nhà trọ, bà dùng bánh táo đập cô c.h.ế.t tươi.."
"Phụt!"
Diệp Vĩnh Hoan vốn sắp ngủ thì bật thành tiếng. "Đọc tiếp , phiên bản thú vị quá!"
" , chỉ 'chụt chụt' của bạn trai cũ mới thể Bạch Tuyết sống ."
"Bạn trai cũ đến dự lễ tang của cô , với cô.."
Diệp Khuynh Trú thể tiếp nổi nữa.
"Nói gì cơ?" Diệp Vĩnh Hoan tò mò hỏi.
Diệp Khuynh Trú nghiêm túc dặn dò:
"Đừng sống chung với khác, cũng đừng nhờ bạn trai cũ giúp đỡ, sẽ may mắn ."
"Vậy nếu bạn trai cũ thì đúng ?"
Diệp Vĩnh Hoan , ý thức bắt đầu mơ hồ.
Diệp Khuynh Trú gật đầu. "Tốt nhất là bạn trai."
"Ừm ừm, là .."
Diệp Vĩnh Hoan thực đang nghĩ: "Có , con búp bê là đủ ."
Diệp Khuynh Trú câu cho rung động.
Có lẽ... đây cũng là một cách .
Dù thì, sẽ luôn ở bên cạnh Diệp Vĩnh Hoan, chăm sóc , bảo vệ , để ai tổn thương , cũng để ai lừa gạt .
"Vậy cứ quyết định thế nhé."
Khi Diệp Khuynh Trú hồn , bên còn tiếng đáp nữa.
Diệp Vĩnh Hoan ngủ .
Anh nhấn giữ nút thoại, khẽ một câu:
"Ngủ ngon"
Ngày 2 tháng 8.
Sau hơn một tháng điều trị, vết thương ở chân Diệp Vĩnh Hoan lành, nhưng hiện tại vẫn thể lập tức bắt đầu phục hồi chức năng. Cậu vẫn cần trải qua các liệu pháp massage chuyên nghiệp để giúp kinh mạch dần hồi phục, đó mới thể tập và .
Giai đoạn thuộc liệu trình điều trị tiếp theo, vì Diệp Vĩnh Hoan xuất viện và chuyển đến viện điều dưỡng mà nhà họ Diệp sắp xếp.
Lúc xuất viện, ngoài bác sĩ Trần và vài hộ lý do nhà họ Diệp thuê, Diệp phu nhân cũng đến.
Phó Vi Vi bước phòng, định giúp Diệp Vĩnh Hoan đẩy xe lăn thì trông thấy đang ôm một con búp bê khổng lồ trong lòng.
"Con yêu, cái ở ?"
"Mẹ!"
Diệp Vĩnh Hoan vui vẻ đầu , đôi mắt sáng long lanh như một con thú nhỏ đáng yêu.
"Bạn con tặng đấy!"
Nói xong, mới nhận tiếng "" thốt tự nhiên đến mức nào.
Phó Vi Vi bỗng thấy sống mũi cay cay.
Con trai bà dường như tinh thần hơn nhiều, thậm chí còn kết bạn mới ở nơi đất khách quê .
Phó Vi Vi bước lên một bước, ôm cả Diệp Vĩnh Hoan và con búp bê lòng. "Đi thôi, sẽ đẩy hai đứa cùng "
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-chi-muon-chet-cho-roi/chuong-33-co-cau-la-duoc.html.]
Diệp Vĩnh Hoan khẽ gật đầu, cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Trên đường , Phó Vi Vi bỗng hỏi về chuyện trí nhớ của .
"Hoan Hoan, bây giờ con nhớ chuyện đây ?"
Diệp Vĩnh Hoan vốn định trả lời " nhớ", nhưng ngay lúc chuẩn mở miệng, một hình ảnh bất ngờ lóe lên trong đầu .
Một phụ nữ vẻ ngoài xinh , ăn mặc sang trọng bên mép giường , gương mặt đầy lo lắng. "Hoan Hoan, Khuynh Trú tìm lâu hồ bơi , vẫn thấy chiếc hoa tai con . Hay là... bỏ qua ?"
Đây là gì ?!
Câu thoại , khung cảnh đúng là trùng khớp với một đoạn từng trong sách, nhưng tại hiện lên rõ ràng trong đầu như một ký ức thật sự?
Người phụ nữ đó đúng là Phó Vi Vi, nhưng từng tận mắt chứng kiến cảnh tượng bao giờ ?
Hay đây thực chất là ký ức của "nguyên chủ"?
Sắc mặt Diệp Vĩnh Hoan đột nhiên trở nên kinh hãi.
Nghĩ đến khả năng , thể liên tưởng đến những điều đáng sợ hơn... Nếu ký ức của nguyên chủ vẫn còn, nghĩa là linh hồn của nguyên chủ cũng vẫn còn ? Vẫn đang ở trong cơ thể ? Vẫn luôn bám theo , chờ cơ hội đoạt xác của ?
Trong trí tưởng tượng của Diệp Vĩnh Hoan, ngay lúc , một "" khác với vẻ mặt u ám, ánh mắt oán độc, lặng lẽ bên cạnh .
Cậu run rẩy c.ắ.n chặt răng, siết chặt Tiểu Hắc Bạch trong lòng.
Phó Vi Vi vẫn đang hỏi tiếp, nhắc đến từng chuyện xảy trong quá khứ. Những ký ức ngược trở về tận khi mười hai tuổi.
"Còn nhớ ? Năm con mười hai tuổi, tan học về nhà ngay mà đường vòng công viên chơi, lo lắng c.h.ế.t. Khi về còn suýt đ.á.n.h đòn."
Năm mười hai tuổi, một gia đình mới.
Tan học, về đúng giờ, nhưng đón chị gái.
Cậu xổm ngoài hành lang, đợi dẫn chị công viên chơi, ăn tối xong mới trở về nhà. Lúc về đến nơi, đèn cảm biến trong hành lang hỏng.
Bóng dáng cửa khiến họ giật .
Mẹ bực bội mở cửa, mắng nhốt bên ngoài. "Tuổi còn nhỏ mà tâm tư quỷ quái như thế, lặng lẽ rình rập để dọa khác! Thích dọa đúng ? Vậy ngoài đó mà dọa tiếp !"
Cậu dọa ai.
Cậu chỉ đói, chỉ buồn ngủ, lúc chờ quá lâu suýt ngủ quên, nên thấy tiếng bước chân họ mà thôi.
Cậu , đập cửa, ngừng xin .
"Mẹ ơi, con sai ... Mẹ mở cửa cho con với.."
"Nghe tiếng của con mà phát bực! Con trai mà lóc nhiều như , đợi chán thì hãy !"
Giọng mơ hồ truyền đến.
Cậu c.ắ.n chặt răng, dám lên tiếng nữa.
khi im lặng , quên mất sự tồn tại của .
Mãi đến tận khuya, dượng uống say khướt về nhà, mở cửa , mới trong.
Mẹ bao giờ nhớ rằng, một bà bỏ quên ngoài cửa.
Dù Diệp Vĩnh Hoan nhắc , bà cũng chỉ cảm thấy phiền phức, lập tức phủi sạch trách nhiệm. "Khi còn nhỏ con quá bướng bỉnh, chỉ dạy cho con một bài học sâu sắc. Với , chẳng con vẫn ? Sau đó cũng ngoan hơn nhiều, chứng tỏ cách của hiệu quả đấy chứ."
Rất hiệu quả.
Hiệu quả đến mức, từ đó về , Diệp Vĩnh Hoan bao giờ mặt bà nữa.
Diệp Vĩnh Hoan đầu , ánh mắt chút hoảng hốt, lắc đầu.
"Mẹ... nếu con đổi , bao giờ nhớ những chuyện nữa... con vẫn là con của ?"
Cậu "nguyên chủ".
Nguyên chủ thể nhận tình yêu trọn vẹn từ phu nhân nhà họ Diệp.
thì ...
Ngay cả tình thương từ ruột còn , thế giới , còn ai thể yêu thương nữa đây?
"Đương nhiên , con mãi mãi là bảo bối của "
Diệp phu nhân chỉ nghĩ rằng đây là sự bất an mà Diệp Vĩnh Hoan khi Diệp Khuynh Trú – đứa con ruột của bà – đón về nhà.
Trước đây, cũng từng phản ứng tương tự. Khi đó, Hoan Hoan điên cuồng nhắm Diệp Khuynh Trú, luôn dùng những trò trẻ con để chứng minh sự quan trọng của trong lòng họ.
Khó khăn lắm quan hệ giữa hai đứa mới dần hòa hoãn hơn một chút, mà bây giờ Diệp Vĩnh Hoan mất trí nhớ.
Xem tâm lý bất an đó trở .
Lần , bà ép hai đứa sống chung để kéo gần cách.
Vậy nên nữa ?
bây giờ, Diệp Vĩnh Hoan cần phục hồi chức năng, còn Diệp Khuynh Trú thì học. Nếu để hai đứa sống chung, e rằng cũng thực tế.
Phó Vi Vi suy nghĩ lâu, nhân lúc cơ hội, tránh sang một góc, gọi điện cho Diệp Tu Hiệt.
"Lão Diệp! Giờ để hai đứa con bồi đắp tình cảm đây?"
Diệp Tu Hiệt – đầu óc đàn ông đơn giản – mà cau mày.
"Chuyện đó gì bồi đắp? Chỉ cần Khuynh Trú thể chấp nhận Vĩnh Hoan là ."
Ban đầu, lý do ông để hai đứa tiếp xúc với cũng chỉ là để Diệp Khuynh Trú hình thành tình cảm với Diệp Vĩnh Hoan... Dù coi là em trai chỉ như một con mèo con chó, ít nhất cũng chút tình nghĩa, còn chịu bảo vệ .
Mà giờ mục tiêu đạt , cần gì tốn công sức thêm nữa?
Diệp phu nhân lập tức nhíu mày: "Vậy trạng thái của Tiểu Hoan thì ? Chẳng lẽ mặc kệ ? Nếu nó vẫn bài xích Khuynh Trú thì ?"
"Nó bài xích thì cũng chẳng gì lớn lao cả."
Câu của Diệp Tu Hiệt rõ ràng là chẳng xem trọng Diệp Vĩnh Hoan.
Phó Vi Vi nghĩ .
Bà phân tích tình hình một cách cẩn thận: "Ông thử nghĩ xem, nếu Tiểu Hoan cứ tiếp tục bài xích Khuynh Trú, còn cố tình khiêu khích nó, chọc tức nó. Một hai thì thể Khuynh Trú sẽ nhịn vì tình nghĩa đây, nhưng liệu nó thể nhịn bao lâu?"
Bà nhớ đến bộ dạng đáng thương khi nãy của Diệp Vĩnh Hoan, khi sẽ khôi phục trí nhớ, thể suy nghĩ đến khả năng .
"Nếu Vĩnh Hoan bao giờ nhớ , mà vẫn luôn xem Khuynh Trú như kẻ thù, sớm muộn gì hai đứa cũng trở mặt với ."
"Bà đúng."
Diệp Tu Hiệt thầm nghĩ, quả nhiên đằng một đàn ông thành công luôn một phụ nữ đảm đang.
Vợ ông suy nghĩ chu hơn ông nhiều!
Xem chuyện bồi dưỡng tình cảm vẫn thể bỏ qua .
Diệp Tu Hiệt lập tức quyết định: “Khuynh Trú còn hơn một tháng nghỉ hè, trường bên Ninh Cảng giữa tháng chín mới khai giảng. Tranh thủ thời gian , cho thằng bé bay sang đó, để hai đứa ở chung thêm một tháng nữa.”