Pháo Hôi Chỉ Muốn Chết Cho Rồi - Chương 37: Tôi Và Cậu

Cập nhật lúc: 2025-11-06 14:57:36
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Làm thể nhớ ngay ? Cậu nghĩ đây là truyện cổ tích chắc?

Diệp Vĩnh Hoan khẽ bật , định phản bác, nhưng còn kịp mở miệng thì cảm thấy một cơn choáng váng ập tới. Cậu vội nhắm mắt , tựa giường để định, nhưng đầu óc nhói lên từng cơn đau, từng mảnh ký ức lạ lẫm quen thuộc cứ thế tràn về, chớp lóe liên tục trong đầu.

"Sao ?" Một bàn tay ấm áp đặt lên trán , mang theo lạnh dịu dàng.

Rất dễ chịu. Diệp Vĩnh Hoan theo phản xạ cọ nhẹ tay , nhưng ngay lập tức nhận hành động của , vội vàng kiềm chế : "... tụt đường huyết, nghỉ một lát là ."

Diệp Khuynh Trú khẽ nhíu mày, đó dậy rời . Diệp Vĩnh Hoan thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thời gian sắp xếp những thứ ùa trong đầu.

Thực cũng khó, bởi vì... đây vốn dĩ là ký ức thuộc về . Hơn nữa, mối liên kết nhân quả đều rõ ràng.

Vết thương nhỏ do cú va đập đây căn bản đủ nghiêm trọng để khiến mất trí nhớ. Chính nam chính, lúc còn mơ màng, mấy câu kiểu như "Xóa bỏ quá khứ", "Làm quen từ đầu". Dù hiểu rõ cơ chế hoạt động của nó, nhưng ít nhất điều chứng minh một chuyện – ý chí của nam chính thể tác động đến hướng của cốt truyện.

mà cái tình tiết ... vẫn quá phi lý! Nói nhớ là nhớ ngay lập tức, cứ như bật công tắc !

"Haizz.." Diệp Vĩnh Hoan đưa mu bàn tay che mắt, cảm thấy tình thế hiện tại đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Cốt truyện thể tiếp tục theo lẽ thường nữa. Sao chỉ mới mất trí nhớ một , mà quan hệ giữa và Diệp Khuynh Trú thành như thế ?

Nếu quên mất Diệp Khuynh Trú, thời gian qua sẽ buông thả bản , đắm chìm trong game, càng dễ dàng chấp nhận một xa lạ "tình duyên trong game".

Một bạn từng thấy tên bỗng dưng xuất hiện trong danh sách bạn bè, đáng lẽ sẽ truy hỏi danh tính ngay lập tức... Tệ nhất là, nếu quên Diệp Khuynh Trú, thì trong quá trình tiếp xúc với Hắc Bạch Điên Đảo, sẽ sớm nhận sự tương đồng giữa và Diệp Khuynh Trú.

Từ hành vi, giọng điệu đến tính cách, thật hề che giấu quá mức. Nếu vẫn giữ trí nhớ, chắc chắn sẽ nhận ngay, và sẽ để chuyện rơi tình thế khó xử như bây giờ.

giờ gì cũng vô ích. Điều nên nghĩ đến lúc định nghĩa mối quan hệ giữa và Diệp Khuynh Trú thế nào đây.

Diệp Vĩnh Hoan liếc "Tiểu Hắc Bạch", định tự giễu một chút, nhưng khóe môi nhếch lên nhanh chóng sụp xuống – giễu nổi, là thích thật lòng thật mà...

Lại nhớ đến thời gian cùng Diệp Khuynh Trú chơi game... Được , cái cũng giễu nổi, bởi vì bản cũng mê mẩn kỹ thuật của .

Thật sự quá ! Quá giỏi! Quá xuất sắc! Một trình độ mà chỉ cần thử một thôi, là thể khiến nghiện ngay.

Diệp Vĩnh Hoan suy nghĩ m.ô.n.g lung một lúc, bực tức giáng một cú đ.ấ.m xuống gối. Đáng ghét thật, Diệp Khuynh Trú đúng là quá mức, khiến chút nỡ buông tay.

Vừa lúc đó, Diệp Khuynh Trú bước , liền thấy Diệp Vĩnh Hoan hết đến khác đ.ấ.m gối.

“Không chứ?”

Diệp Vĩnh Hoan giật , lập tức lấy vẻ nghiêm túc: "Có chuyện gì , gối mềm mà."

" đang hỏi cái gối."

Nhìn cạn lời, Diệp Khuynh Trú bỗng cảm thấy buồn ... Trước đây luôn nghĩ rằng là một hành động tốn sức, nhưng giờ mới phát hiện, hóa nụ thể đến một cách tự nhiên như . Chỉ cần nghĩ đến một , một chuyện nào đó, chẳng cần bản cố ý điều khiển cơ mặt, nụ thể kiềm chế mà tự nhiên hiện .

"Ăn một miếng socola , kiểm tra , thành phần sữa, thể đắng một chút."

"Cậu ngoài... là để tìm cái ?" Diệp Vĩnh Hoan chút cảm động.

Phải đây, Diệp Khuynh Trú đúng là quá , nếu thích một chút, chẳng sẽ lỗ to ?

Diệp Vĩnh Hoan nhận lấy viên socola, bỏ miệng, "rốp rốp" nhai mấy cái, mặt nhăn hết cả .

"Uống chút nước ." Diệp Khuynh Trú đưa cho một ly nước, Diệp Vĩnh Hoan nhận lấy, uống một ngụm.

Vị đắng trong miệng dịu phần nào, hương cacao ngược càng trở nên đậm hơn.

Cậu uống thêm một ngụm nữa, định cảm ơn, nhưng kịp mở miệng thì thấy giọng điệu hờ hững của Diệp Khuynh Trú: "Sao hỏi dị ứng?"

"Phụt! khụ khụ khụ khụ!"

Diệp Vĩnh Hoan ho sặc sụa, chấn động đến mức tim cũng suýt nhảy khỏi lồng ngực. Nam chính đúng là cái trực giác c.h.ế.t tiệt đáng sợ!

Diệp Khuynh Trú nhẹ nhàng vỗ lưng giúp định nhịp thở. Ngay khi Diệp Vĩnh Hoan tưởng sẽ nhân cơ hội truy hỏi đến cùng, thì Diệp Khuynh Trú chỉ thoáng qua đồng hồ, bình tĩnh :

"Không còn sớm nữa, ngủ . Có gì... để mai ."

"..Ừm"

Diệp Vĩnh Hoan xuống, Diệp Khuynh Trú còn cẩn thận giúp đắp chăn mới định trở về giường chăm sóc.

Diệp Khuynh Trú thực sự , luôn thấu hiểu cảm xúc của , chăm sóc từng chút một. Giờ rõ ràng nhận nhớ chuyện, nhưng vẫn vạch trần.

Diệp Vĩnh Hoan bỗng thấy chút áy náy: "Hay là... ngủ giường , giường ... cũng khá rộng mà..."

Trong đầu nhanh chóng sắp xếp câu từ, nghĩ xem nếu Diệp Khuynh Trú từ chối, nên thuyết phục thế nào.

kết quả là...

"Được."

Giây tiếp theo, Diệp Khuynh Trú xách theo gối và chăn mỏng, trực tiếp xuống nửa bên giường còn của Diệp Vĩnh Hoan.

"Không cần xích , sẽ đè lên ." Anh còn chu đáo bổ sung thêm một câu.

"...Vậy cảm ơn lắm đấy."

Hai cùng một chiếc giường, lắng tiếng ếch kêu ngoài cửa sổ, dần chìm một bầu khí yên tĩnh và an tâm.

Đêm nay thật kỳ diệu.

Một khôi phục ký ức che giấu, một lộ phận, rõ ràng đều là những chuyện cực kỳ khó xử. Nếu đổi là nơi khác, họ chắc chắn sẽ đóng cửa ba tháng gặp ai, thậm chí còn tính đến chuyện di cư sang hành tinh khác. Vậy mà một lặng ngắn ngủi, cả hai thể chung một chiếc giường.

Diệp Vĩnh Hoan hồi tưởng , khi mất trí nhớ, cũng từng ngủ chung giường với Diệp Khuynh Trú. khi đó... hình như cái cảm giác .

Cậu diễn tả , chỉ là bỗng dưng thấy kích động, còn chút... ngượng ngùng. Rõ ràng gì đó, nhưng dám cất lời.

Thậm chí còn cảm thấy tiếng hít thở của quá lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-chi-muon-chet-cho-roi/chuong-37-toi-va-cau.html.]

Trong căn phòng yên tĩnh thế , liệu bên cạnh thấy rõ từng chút ?

Nghĩ đến đây, Diệp Vĩnh Hoan lập tức cảnh giác, cố gắng điều chỉnh nhịp thở, giảm âm thanh xuống mức nhỏ nhất.

Một lúc , trong bóng tối vang lên giọng lành lạnh, trong trẻo như viên kẹo bạc hà của Diệp Khuynh Trú:

"Hít thở đàng hoàng."

".." Mẹ nó! Quả nhiên thấy!

Diệp Vĩnh Hoan giả vờ đ.á.n.h thức, mạnh miệng chối bay chối biến:

"...Ưm, ngủ quên mất. ngáy khó chịu ?"

"Cậu ngáy cũng mất ngủ. chỉ sợ tự nín thở đến c.h.ế.t bên cạnh thôi. Trung Nguyên qua , sợ lắm." Giọng Diệp Khuynh Trú bình thản đến mức chẳng chút cảm xúc nào.

Sợ cái quái gì chứ!

Diệp Vĩnh Hoan thầm rủa trong lòng, nhưng lạ kỳ , khi từ miệng Diệp Khuynh Trú thốt cái tên lễ hội , hề cảm thấy sợ ma quỷ.

Có lẽ là vì bên cạnh một sống sờ sờ đầy khí thế mạnh mẽ, nên vô thức tin tưởng .

mà, ... Diệp Khuynh Trú vẻ giống kiểu dương khí vượng lắm nhỉ?

Diệp Vĩnh Hoan bỗng nổi hứng tò mò, hỏi:

"Cậu thấy nóng ? Dương khí của mạnh ? Cậu trông lạnh lẽo , suy nhược ?"

Trong bóng tối, Diệp Khuynh Trú vốn nhắm mắt, bỗng nhiên mở , sang thẳng đôi mắt sáng lấp lánh của .

Có lẽ thích một vốn là chuyện định sẵn từ .

Anh lúc nào cũng dễ dàng hiểu những suy nghĩ kỳ quái trong đầu , thậm chí còn cảm thấy thú vị.

"Nếu còn nhắm mắt ngủ , sẽ thấy thứ mà thấy ."

Diệp Vĩnh Hoan lập tức nhắm nghiền hai mắt, chặn ngay câu tiếp theo của : "Nhắm ! Ngủ ! Ngủ ngon!"

Ngay khi nhắm mắt, đột nhiên cảm giác chăn nhấc lên một chút. Một bàn tay luồn trong, nhẹ nhàng nắm lấy tay .

"!" Cậu nắm tay !

" nóng ? Dương khí đủ ? Cơ thể... khụ, suy nhược ?"

Hơi ấm từ Diệp Khuynh Trú truyền qua da thịt, lan dần đến tận vành tai , khiến gò má Diệp Vĩnh Hoan nóng bừng.

"Nóng... nóng quá." Cậu lắp bắp.

"Ừm." Giọng Diệp Khuynh Trú vẫn lạnh nhạt như thường, nhưng cả hai đều , lòng bàn tay rịn một lớp mồ hôi mỏng. Thật sự nóng, nhưng hề giảm nhiệt.

Khoảnh khắc , chợt nhận cuộc đời rẽ sang một hướng mà đây từng nghĩ tới, cũng từng để tâm. Một con đường chệch khỏi quỹ đạo ban đầu, lao về phía đường lui.

cũng chẳng đầu .

Diệp Vĩnh Hoan mơ một giấc mơ, trong đó, và Diệp Khuynh Trú kết hôn, nhưng cả thế giới phản đối!

Cha Diệp cần , ông tức giận mắng : "Mày hủy hoại một đứa con nhà họ Diệp, còn hủy nốt đứa còn ! Mày cố tình nhà họ Diệp nối dõi nữa đúng ?!"

Mẹ Diệp thì với đôi mắt đầy đau thương: "Hoan Hoan, ở Lục A Giang , con ruột và con nuôi thể ở bên ... Con cần nữa ?"

Trịnh Miễn lao đến, túm chặt lấy vai , điên cuồng lắc mạnh: "Cậu cướp yêu của ! Tại cướp yêu của ! Trả cho !"

Cả Nhạc Thanh cũng xuất hiện trong thế giới . Hắn phía , cầm bộ nội y năm nào, giơ lên so với : "Cậu gả cho ? Thế từng thích ? Anh trải qua những gì đen tối nhất vì ? Nếu những chuyện đó... Cậu đoán xem, liệu thật lòng chấp nhận ?"

"A!"

Diệp Vĩnh Hoan choàng tỉnh, bật dậy khỏi giường, thở dốc từng .

Cái giấc mơ ... chân thực đến đáng sợ.

Không vì những hình ảnh trong mơ, mà là bởi từng câu từng chữ bọn họ , đều chạm đúng nỗi lo sâu thẳm trong lòng .

Cậu đầu sang, Diệp Khuynh Trú dậy và ngoài từ lúc nào.

Người dường như lệch múi giờ ảnh hưởng, cứ đến giờ là nghiêm túc thực hiện đúng kế hoạch của .

Diệp Vĩnh Hoan bỗng thấy chút chán nản. Đây là nam chính của nguyên tác đấy. Một xuất sắc đến mức ngay cả ý thức thế giới cũng thuận theo .

Cậu và ... thật sự phù hợp ? Cậu chẳng qua chỉ là một kẻ nhàn rỗi mà thôi.

Người khác khi gặp vấn đề thì nỗ lực vươn lên.

Cậu khi gặp vấn đề thì mặc kệ buông xuôi.

hết đến khác, trong lòng vẫn tồn tại một bản năng sinh tồn mạnh mẽ. Có thể , là kiểu buông thả cũng buông thả nổi, tranh đua cũng chẳng thể thắng ai, yên cũng thể thực sự an .

Lúc , Diệp Khuynh Trú về, lẽ chạy bộ buổi sáng. Anh còn mang về cho ít đồ ăn vặt, trông giống như món ăn vỉa hè địa phương.

Diệp Vĩnh Hoan uể oải liếc , hình như là một loại bánh nướng, mặt phết bơ vàng óng.

"Muốn giúp rửa mặt ? Rồi ăn chút gì đó?"

" ăn bánh ngọt" Diệp Vĩnh Hoan chán nản đáp, cảm thấy và Diệp Khuynh Trú giống như sự khác biệt khẩu vị giữa miền Bắc và miền Nam – chẳng cơ hội nào để cùng xuất hiện trong một thực đơn cả.

Diệp Khuynh Trú khựng một chút: "Rất nhiều thứ, thực đều thể thử một ."

"Ví dụ như?" Diệp Vĩnh Hoan lười biếng hỏi.

.”

 

Loading...