Pháo Hôi Chỉ Muốn Chết Cho Rồi - Chương 41 : Cùng Đi Hẹn Hò Nào

Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:49:40
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Cậu gì ở đây?"

Con khi đối diện với những điều mong chờ, ngay khoảnh khắc câu trả lời sắp hé lộ, cảm xúc kỳ vọng lên đến đỉnh điểm sẽ kích thích tuyến thượng thận tiết adrenaline.

Nói đơn giản, đó là sự căng thẳng pha lẫn phấn khích, khiến họ vô thức bỏ qua những đổi xung quanh.

, khi giọng của Diệp Cẩn vang lên lưng, Diệp Khuynh Trú thực sự giật , theo phản xạ lùi một bước, ngay đó tung một cú đá ngang.

Lúc chân vung , Diệp Khuynh Trú mới kịp nhận rằng còn ở trong cái vũng bùn mục nát của quá khứ nữa.

Anh lập tức thu lực, nhưng đòn đá xuất chiêu, thể dừng .

Diệp Cẩn kịp phòng , đá lùi hẳn hai bước, tựa cây mới vững.

Vậy mà vẫn bật , "Khuynh Trú đòn tệ, từng luyện qua ?"

Sắc mặt Diệp Khuynh Trú sa sầm, "Cậu theo dõi gì?"

Diệp Cẩn thẳng , bước đến cạnh , về phía cổng lớn theo hướng quan sát, "Tò mò thôi, xem vị khách quý nào cần cả nhà họ Diệp tận cửa đón tiếp thế ."

Diệp Khuynh Trú cũng theo.

Sau cuộc đối thoại xen ngang của Diệp Cẩn, trong xe xuống, lúc đang ôm chào nồng nhiệt với vợ chồng nhà họ Diệp.

"...Ha, thì là một vị khách nước ngoài." Diệp Cẩn bật một tiếng, giọng điệu rõ là hứng thú châm chọc.

Diệp Khuynh Trú đàn ông cao lớn với mái tóc bạc lấp lánh ánh sáng mờ nhạt, khẽ thở dài... Anh cũng rõ cảm xúc của lúc là thả lỏng mất mát.

"Về thôi." Dứt lời, xoay về hướng sảnh chính.

Chẳng bao lâu khi trở phòng tiệc, vợ chồng nhà họ Diệp cũng , cùng với họ là đàn ông đến Armand Charlie.

Diệp Tu Hiệt giới thiệu là một bạn hợp cạ mà ông quen khi ở nước ngoài.

Armand là hướng ngoại, nhanh chóng hòa nhập với gia đình họ Diệp, câu chuyện bàn tiệc cũng trở nên sôi nổi.

Trong khi đó, Diệp Khuynh Trú chỉ lặng lẽ cúi đầu ăn, thỉnh thoảng chúc mừng sinh nhật, mới ngẩng lên đáp đôi câu, thái độ lịch sự nhưng xa cách.

Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, vợ chồng nhà họ Diệp tiễn khách và sắp xếp chỗ nghỉ cho những vị khách ở .

Diệp Khuynh Trú trở về phòng.

Suốt dọc đường, vẫn mãi nghĩ về hình ảnh Armand bên xe, trò chuyện nhiệt tình với cha ... Điều giống với những gì tưởng tượng.

Tại Armand đến? Còn Diệp Vĩnh Hoan thì ?

Có gì đó hợp lý.

Mang theo đầy tâm sự, Diệp Khuynh Trú trở về phòng mà bật đèn ngay.

Mãi đến khi bước tới bên giường, mới nhận điều gì đó đúng.

đang giường.

Ánh sáng mờ nhạt từ đèn vườn ngoài cửa sổ hắt , đủ để soi rõ thứ, nhưng phủ lên bóng dáng trong bóng tối một viền sáng mơ hồ, ấm áp như dát vàng.

Một bóng hình quen thuộc đang giường , còn phát sáng...

Ý nghĩ bất chợt khiến Diệp Khuynh Trú bật , từ khi nào cũng bắt đầu kiểu suy nghĩ ngây ngô như "kiểu Diệp Vĩnh Hoan".

Cậu nhóc phát sáng vẫy tay gọi , giọng lộ rõ sự vui sướng thể che giấu: “Anh, ôm món quà sinh nhật của ?”

Diệp Khuynh Trú sải bước đến, vòng tay ôm lấy Diệp Vĩnh Hoan, lực kiểm soát khiến cả hai cùng ngã xuống giường.

Anh siết chặt trong lòng, chống khuỷu tay xuống giường để đè nặng lên bên . Khoảnh khắc mong đợi suốt cả buổi tối cuối cùng cũng thành hiện thực, đúng là một món quà sinh nhật tuyệt vời.

điều khiến tim đập nhanh hơn là câu của Diệp Vĩnh Hoan.

Tên nhóc kiêu ngạo , đây là đầu tiên tỉnh táo gọi là "". Một cảm xúc từng dâng lên trong lồng n.g.ự.c mãn nguyện, vui sướng, chút ngượng ngùng.

Anh cố giữ bình tĩnh, vươn tay chạm chóp mũi Diệp Vĩnh Hoan, khẽ nhéo một cái: “Quà sinh nhật tặng thì thể lấy , quyền sở hữu thuộc về .”

Diệp Vĩnh Hoan đột nhiên nhớ đến đôi hoa tai sapphire mà Diệp Khuynh Trú từng tặng, đó treo bán trang đồ cũ...

"Vậy... thì tặng nữa! Lấy !" Nếu phận của cũng giống đôi hoa tai thì...

Diệp Vĩnh Hoan vội vàng ngừng những suy nghĩ về "kẻ cắm sừng" trong đầu, nhưng vẫn thể kiểm soát phản ứng cơ thể, khẽ run lên một chút.

Đôi mắt Diệp Khuynh Trú quen dần với bóng tối, giờ đây thể thấy rõ biểu cảm khuôn mặt Diệp Vĩnh Hoan. Anh cảm thấy khả năng mặt của nâng cao thêm một bậc.

Diệp Khuynh Trú bật , đó cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên má : “Sợ gì chứ, sẽ bán

Diệp Vĩnh Hoan nghĩ đến kết cục kiếp của , bĩu môi : “Bị vứt đem tặng cũng . Cậu hứa, sẽ giữ món quà mãi mãi... Nếu , quà sẽ tự chạy mất đấy, chạy khắp nơi luôn!”

Chữ "mãi mãi" vốn dĩ mang đầy sự bất định, huống hồ bọn họ vẫn chỉ mới mười bảy tuổi.

Diệp Vĩnh Hoan còn quá nhỏ, từ bé sống trong thế giới như ngà voi, từng thấy bên ngoài rộng lớn , cũng gặp qua những con ngoài ... Thế nên mới thể dễ dàng thốt hai chữ "mãi mãi" và ràng buộc nó với .

Diệp Khuynh Trú sớm trưởng thành tuổi, chứng kiến quá nhiều cảnh vợ chồng từng thề non hẹn biển nhưng khi sóng gió ập đến mỗi một ngả. Văn Thu Thụy chính là một ví dụ điển hình.

Vậy nên, lời hứa , thể dễ dàng .

Mãi đến khi cả hai ôm gần năm phút, Diệp Khuynh Trú mới nghiêm túc gọi tên : "A Hoan." Diệp Vĩnh Hoan lúc cũng đang bất an.

đòi hỏi quá nhiều ?

Diệp Khuynh Trú vốn dĩ "định mệnh" của !

Hành động của chẳng chính là đang chen ngang cặp đôi chính ? Không chỉ chen ngang, mà còn trói cả đời, kiểu nhân vật như , đặt giới tiểu thuyết thì cũng đủ gây bão ! Không lẽ... Diệp Khuynh Trú định từ chối ?

Câu hỏi của đúng là quá lỗ mãng...

Nếu từ chối, nên đáp thế nào để quá mất mặt đây?

Phiền não thật, tất cả là tại cái miệng nhanh nhảu của !

Diệp Vĩnh Hoan suy nghĩ nhiều, nhưng ngay khoảnh khắc Diệp Khuynh Trú gọi tên , bỗng thấy sợ câu trả lời của .

Thế nên, chủ động ngẩng đầu lên, áp môi , ngăn lời .

Hơi thở hai hòa quyện trong giây lát.

Sau khi tách , Diệp Vĩnh Hoan thấy ánh mắt của Diệp Khuynh Trú, đen láy và sâu thẳm.

" mãi mãi là bao xa, cũng thời gian đổi chúng . , A Hoan, một điều bây giờ chắc chắn: chỉ cần vẫn cần , sẽ luôn nắm c.h.ặ.t t.a.y ."

Không để lạc mất.

Diệp Vĩnh Hoan ngơ ngác đờ , nhưng trong lòng đang điên cuồng spam Anh Trú đúng là đàn ông đích thực!

Cái thái độ trưởng thành chứ! Hoàn giống một trai mười bảy tuổi chút nào! Không hổ danh là nhân vật yêu thích top đầu trong nguyên tác, thật sự... mất!

Hai dính một lúc, ôm hôn đến dính chặt lấy .

Mãi đến khi Diệp Khuynh Trú ước chừng cha sắp về, mới bế Diệp Vĩnh Hoan dậy, để ngay ngắn .

Diệp Vĩnh Hoan mắt ươn ướt, trông như hôn đến phát , nom đáng thương hết sức.

khi ngay ngắn , đôi mắt vẫn sáng rực đuổi theo Diệp Khuynh Trú, y hệt một chú mèo con bám đáng yêu.

Diệp Khuynh Trú giúp chỉnh quần áo, hỏi xem nhận quà sinh nhật .

Quà sinh nhật là một chiếc vòng tay nam Cartier, thiết kế tối giản... Dù cũng là một cái vòng, coi như chút an ủi .

“Vẫn , để kịp về hôm nay, hôm qua xuất phát .” Nếu tính cả thời gian bay lẫn những lúc trì hoãn đường, thì đúng là vẫn nhận .

chuyện đó cũng chẳng cả, vì cả hai đều cùng suy nghĩ: chỉ cần gặp hôm nay, đó là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất .

Bỗng nhiên, Diệp Vĩnh Hoan thần thần bí bí : “ cũng quà tặng , xem ?”

Diệp Khuynh Trú đáp bâng quơ: “Chẳng nãy tự tặng chính cho ?”

“Nói chuyện đàng hoàng !” Diệp Vĩnh Hoan lập tức lớn giọng.

“Muốn xem. Giờ đưa cho luôn ?” Trong giọng của Diệp Khuynh Trú thấp thoáng ý .

“Vậy thì lưng , nhắm mắt . bảo thì mới , đếm thầm ba giây mới mở mắt.”

Diệp Khuynh Trú đỏ vành tai, nhưng vẫn ngoan ngoãn theo lời .

Thật cũng chẳng suy nghĩ linh tinh gì , tất cả là tại Diệp Vĩnh Hoan cả! Vừa còn bản là quà tặng gì đó...

Phía vang lên những tiếng động khe khẽ, Diệp Khuynh Trú kiềm mà suy đoán nguồn gốc của từng âm thanh trong đầu, cổ hình dung quá trình chúng tạo ... Đôi tai càng lúc càng nóng hơn.

“Xong , .”

Giọng của Diệp Vĩnh Hoan trong trẻo, nhưng thở chút gấp gáp, càng khiến dễ nghĩ linh tinh.

Diệp Khuynh Trú từ từ , lặng lẽ đếm ngược ba giây trong lòng, mới thấp thỏm mở mắt.

Khoảnh khắc thấy mắt, sững , trái tim bỗng đập thình thịch, “A Hoan..."

Chàng thiếu niên đang chống xe lăn, dậy, hướng về phía mà nở nụ .

Trán lấm tấm những giọt mồ hôi lấp lánh, nhưng nụ rạng rỡ vô cùng: “ ! đầu tiên điều !”

Diệp Khuynh Trú lập tức bước đến, ôm lấy , chỗ dựa để thể vững hơn.

"Ừ, Hoan Hoan giỏi lắm"

Hôm nay quá đủ bất ngờ , mà ngay khi đỡ lấy Diệp Vĩnh Hoan, nhét tay một tấm vé.

"Là gì đây?" Trong phòng quá tối, rõ chữ đó.

"Vé concert của Sở Âm. Diệp Khuynh Trú, chúng hẹn hò !"

"Đi hẹn hò giữa biển đông nghịt ?" Giọng Diệp Khuynh Trú khàn.

Diệp Vĩnh Hoan bật , " , hẹn hò giữa biển đông nghịt!"

Chỉ cần , dù ở cũng dám , bất cứ điều gì cũng sợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-chi-muon-chet-cho-roi/chuong-41-cung-di-hen-ho-nao.html.]

Sau khi Diệp Tu Hiệt và Phó Vi Vi trở về, họ đẩy bánh sinh nhật phòng con trai, hai đứa trẻ cạnh giường trò chuyện vui vẻ, cả hai đều cảm thấy vô cùng mãn nguyện: tình hình , lẽ một ngày nào đó, hai em sẽ thiết như ruột thịt .

"Khuynh Trú, Hoan Hoan, mau đến thổi nến nào." Diệp phu nhân đặt bánh sinh nhật mặt hai , " Hoan Hoan ăn đấy."

Hai cùng nhắm mắt thầm ước nguyện, đó đồng loạt thổi tắt nến.

Trong lúc Diệp phu nhân cắt bánh cho họ, Diệp Khuynh Trú mới nhớ đến chuyện của Armand, bèn hỏi: "A Hoan cùng bác sĩ Armand ? Sao lúc xuống xe thấy ?"

Diệp Tu Hiệt đáp: "Hỏi thì bảo mắc chứng ám ảnh xã hội, bên cạnh còn cả bác sĩ tâm lý chứng thực, còn gì nữa?"

Diệp Vĩnh Hoan bĩu môi, "Thôi , rõ ràng là chính cha cũng con xuất hiện mặt đám nhà họ Diệp đó."

Tuy , nhưng giọng chẳng mang theo chút trách móc nào...

Dù gì phận hiện tại của cũng chỉ là con nuôi nhà họ Diệp, trong cái gia đình vẫn còn ít ưa . Không gặp mặt họ, thực chất là một cách bảo vệ .

Về chuyện phận và sự công nhận, thể nguyên chủ sẽ bận tâm, nhưng với Diệp Vĩnh Hoan bây giờ, những thứ thể dựa bản mà giành lấy.

Vợ chồng nhà họ Diệp nợ điều gì, cũng chẳng cần vì một đứa con nuôi mà ảnh hưởng đến lợi ích của con trai ruột.

Vậy nên, hiểu cho quyết định của Diệp Tu Hiệt, và trong lòng cảm thấy thản nhiên.

Diệp Tu Hiệt một lúc, thấy giống như đang khách sáo lời xã giao, tâm trạng ông lập tức thả lỏng .

Đứa trẻ giờ ngang ngược bướng bỉnh , cuối cùng cũng trưởng thành hơn . Nhà họ Diệp... nhất định sẽ ngày một hơn.

Diệp phu nhân khung cảnh mắt, cũng giấu cảm động.

hai đứa con trai, mà tình cảm của chúng hòa thuận như . Hình ảnh gia đình ấm áp mà bà từng mong ước, cuối cùng cũng trở thành hiện thực.

Diệp phu nhân trái ngó , hết ngắm đứa đứa , càng ngắm càng cảm thấy hai đứa con trai của thật sự xuất sắc và xinh .

Lúc , Diệp phu nhân bỗng chú ý thấy sắc môi của Diệp Vĩnh Hoan phần đỏ hơn bình thường, thậm chí còn sưng!

Bà lập tức cảnh giác, "Hoan Hoan! Có con lén ăn bánh dị ứng ?!"

Diệp Vĩnh Hoan lúng túng gật bừa, thế là bữa tiệc sinh nhật kết thúc bằng việc Diệp phu nhân giục bệnh viện. Cuối cùng thì dĩ nhiên bệnh viện, chỉ Diệp phu nhân dặn dò, nếu thấy khỏe thì sớm. Diệp Vĩnh Hoan chỉ rằng máy bay về quá mệt, cần nghỉ ngơi.

Đương nhiên nghỉ ngơi thật , vì vé concert mà mua là ngày ! Đây chính là buổi hẹn hò mà mong chờ lâu, thậm chí còn đặc biệt tra cứu cả thời tiết. Buổi concert tổ chức ngay ở thành phố bên cạnh, quá xa. Khi về nước, Diệp Vĩnh Hoan với ba concert của Sở Âm. Đến đúng ngày diễn , trùng hợp là cuối tuần, còn đợi Diệp Khuynh Trú lên tiếng, Diệp phu nhân giục đưa Diệp Vĩnh Hoan cùng.

Từ nhà đến thành phố bên chỉ mất hơn một tiếng xe, nhưng để tránh nghi ngờ, hai vẫn xuất phát tận bốn tiếng.

Kết quả khi đến nơi tổ chức concert, Diệp Vĩnh Hoan lập tức đơ : quá đông, gần như gian để dạo, thậm chí xếp hàng cổng cũng mất nhiều thời gian.

Cậu bắt đầu hối hận vì keo kiệt mua vé VIP.

Diệp Khuynh Trú bất đắc dĩ xoa đầu , hỏi tìm phe vé mua .

Kết quả là giá vé trong tay phe vé đội lên gấp mười .

Diệp Vĩnh Hoan kéo tay áo Diệp Khuynh Trú, hiệu cho đẩy xe lăn của , kiên quyết : "Nếu tiền túi Sở Âm, còn cam tâm tình nguyện, nhưng để mấy tên phe vé hưởng lợi thì... Tuyệt! Đối! Không! Được!" Diệp Khuynh Trú chỉ bất lực thở dài, còn cách nào khác, đành đưa hàng, tận lực bảo vệ để chen lấn.

Có đôi khi thật sự hiểu nổi những nỗi ám ảnh kỳ quặc của Diệp Vĩnh Hoan. Rõ ràng với gia sản nhà họ Diệp cùng tiền tiêu vặt mà Diệp Tu Hiệt chuyển tài khoản , căn bản cần tiết kiệm đến mức . Ngay cả Diệp Khuynh Trú, từng trải qua ít ngày tháng khốn khó, cũng cảm thấy khi bản điều kiện kinh tế, thì chẳng việc gì khổ .

đó cũng chỉ là chuyện nhỏ, sẵn lòng chiều theo ý .

Khi đến khu vực concert, nhân viên soát vé phát cho mỗi một cây gậy phát sáng.

Diệp Vĩnh Hoan mắt sáng lấp lánh, tha thiết thùng gậy phát sáng chân nhân viên, chút hồi hộp nhưng vẫn lấy hết dũng khí, lắp bắp mở miệng:

"Anh... ơi, em, em ... lấy thêm một cây nữa, ... ạ?"

Nhân viên soát vé thái độ , vô cùng kiên nhẫn. Nhìn thiếu niên xinh xe lăn với ánh mắt đầy mong đợi, đừng một cây gậy phát sáng miễn phí, đến cả thế giới họ cũng trao hết cho ! "Được chứ! Để lấy cho em nhé!" Nhân viên định cúi xuống lấy thì trai đang đẩy xe lăn bỗng lên tiếng ngăn .

"Không cần, chúng thôi."

Diệp Khuynh Trú đẩy Diệp Vĩnh Hoan rời .

Hai mới vài bước, nhân viên vẫn thể loáng thoáng cuộc trò chuyện của họ.

"Tại lấy cho !" Thiếu niên xinh tủi trách móc.

"Đừng phiền việc." Chàng trai lạnh nhạt, lý trí đáp .

Nhân viên trong lòng nhủ thầm: Cũng cần chu đáo đến , ngại phiền mà!

Rõ ràng Diệp Vĩnh Hoan hài lòng với lời giải thích .

Cậu chỉ về phía , nơi một nhóm nữ sinh đang , ai cũng cầm hai cây gậy phát sáng tay: "Người đều hai cây!"

Diệp Khuynh Trú bất đắc dĩ nắm lấy tay , kéo xuống, cho chỉ trỏ lung tung:

"Bởi vì nắm tay , mà chỉ một tay để vẫy gậy phát sáng thôi."

Khuôn mặt Diệp Vĩnh Hoan lập tức đỏ bừng.

Cậu im lặng vài giây, kiêu ngạo đầu sang hướng khác, bĩu môi :

" chỉ cần một tay cũng thể vẫy mười cây."

Mặc dù lời quả thực lý, nhưng...

Diệp Khuynh Trú siết c.h.ặ.t t.a.y hơn một chút.

Có điều, thể sự thật. Anh thể bảo Diệp Vĩnh Hoan rằng cũng là một đàn ông bình thường, chịu nổi cảnh thích nũng nịu với khác, còn gọi là "".

Mối quan hệ của họ mới xác lập bao lâu, hơn nữa, trong suy nghĩ của Diệp Vĩnh Hoan, vẫn chỉ là bạn trai trong thế giới ảo, thậm chí còn tính là bạn trai chính thức...

Có lẽ vì nhân vật trong game của quá mạnh mẽ, nên Diệp Vĩnh Hoan vô thức lý tưởng hóa quá mức, gần như thần thánh hóa .

thực , cũng chỉ là một bình thường cần ăn, cần ngủ, cũng cảm xúc và ghen như bao khác.

Diệp Vĩnh Hoan qua lớp kính lọc quá mức mỹ. Mà trớ trêu , dám trực tiếp phá vỡ lớp kính , dám thể hiện bản một cách quá chân thật.

Giai đoạn đầu của tình cảm luôn khiến lo lo mất. Hóa điều đúng.

Diệp Khuynh Trú cụp mắt, xuống bàn tay hai đang đan chặt .

...Từ từ thôi, từ từ thích nghi, từ từ đổi.

Ít nhất, chắc chắn rằng, tình cảm của họ sẽ chỉ dừng ở giai đoạn ban đầu .

Khi Sở Âm bước sân khấu, cả hội trường như bùng nổ, Diệp Vĩnh Hoan cũng hào hứng vẫy gậy phát sáng trong tay.

Đây là đầu tiên theo đuổi thần tượng. Trước , lúc còn trong viện điều dưỡng, quyết định trở thành fan của Sở Âm, bởi vì câu chuyện của quá đỗi truyền cảm hứng: từ một ca sĩ vô danh trong nhóm nhạc thất bại, khi nhóm tan rã, gần như biến mất khỏi giới giải trí, để tám năm , sân khấu, trở thành "Ông hoàng tình ca" mà ai ai cũng đến! Có từng , thời điểm nhất để trồng một cái cây là mười năm , thời điểm thứ hai nhất chính là ngay lúc .

Thực tế chứng minh, chỉ cần dũng cảm bước một bước đầu tiên, một cuộc đời khác cũng thể mở mắt.

Diệp Vĩnh Hoan tin rằng, mỗi ngày trong tương lai, nhất định sẽ ngày một hơn.

Một bài hát kết thúc, thần tượng sân khấu vẫy tay chào . Ánh mắt dừng ở một điểm nào đó khán đài, bỗng trở nên dịu dàng lạ thường. Anh cầm micro, như gió xuân: "Cảm ơn... tất cả đến tối nay. Vậy hôm nay, các bạn cùng với thích ?"

Diệp Vĩnh Hoan vui vẻ vẫy gậy phát sáng thật mạnh, hòa theo những xung quanh lớn tiếng đáp : "CÓ!!!!" Diệp Khuynh Trú vẫn luôn dõi theo , và trong khoảnh khắc , thế giới náo nhiệt xung quanh như thể ai đó ấn nút tắt âm, chỉ còn vang vọng duy nhất giọng vui vẻ của Diệp Vĩnh Hoan.

Một cơn rung động từng trào dâng trong lòng .

Diệp Vĩnh Hoan... Anh mãi mãi vui vẻ như thế .

Sau cuối tuần, Diệp Khuynh Trú trở về trường học, còn Diệp Vĩnh Hoan cũng cần tiếp tục quá trình phục hồi chức năng.

Cuộc gặp gỡ đối với họ mà , chẳng khác nào uống độc giải khát: rõ là đủ, nhưng cam tâm tình nguyện tận hưởng.

Diệp Vĩnh Hoan vội rời , bay thứ Ba, vẫn thể ở nhà thêm một ngày. Ban đầu cứ nghĩ đây sẽ là một ngày lười biếng trôi qua trong yên bình, ngờ đến chiều tối khách đến thăm.

Đây là đầu tiên Diệp Vĩnh Hoan gặp Diệp Cẩn ngoài đời thực, cảm giác... khá kỳ lạ, giống như nhân vật "tách biệt giữa vật chất và linh hồn" .

Chủ yếu là vì ngoại hình của Diệp Cẩn quá mức đ.á.n.h lừa khác.

Hôm nay mặc đồng phục vest của trường Ninh Cảng, nụ mặt ôn hòa, ung dung.

Cậu đeo kính gọng tròn như khi, nhưng khí chất nho nhã vẫn suy giảm chút nào. Bất cứ ai cũng sẽ khỏi trầm trồ: Quả thật như một thiếu niên bước từ tranh thủy mặc!

Diệp Vĩnh Hoan thì thấy , ngược , còn đề cao cảnh giác hơn nữa!

Thú thật thì, lúc tiểu thuyết, Diệp Vĩnh Hoan thích nhân vật Trịnh Miễn lắm, nhưng cảm thấy một kẻ điên như Diệp Cẩn khá thú vị.

tiểu thuyết chung quy cũng chỉ là tiểu thuyết, truyện chỉ để giải trí mà thôi.

Giờ thì , biến thành đời thật tính?

Xin , nhưng cho vàng cũng dây !

Không chỉ dây , mà còn chạy trốn ngay trong đêm!

Lúc , Diệp Vĩnh Hoan chỉ bỏ chạy, ngón tay siết c.h.ặ.t t.a.y vịn xe lăn đến mức trắng bệch, nhưng chẳng thể vì Diệp phu nhân đang đẩy xe của , còn trò chuyện vui vẻ với Diệp Cẩn.

Ban đầu, chỉ định nhờ đẩy vườn hóng gió, ngắm hoàng hôn một chút, ai ngờ đến nơi đụng ngay Diệp Cẩn đến nhà.

Lý do đưa cũng hợp lý: tuần đến đây, rơi thẻ học sinh ở nhà họ Diệp. Đến sáng thứ Hai, khi trường tổ chức lễ chào cờ và kiểm tra nghiêm ngặt, mới phát hiện thẻ. Vì thế, tranh thủ giờ tan học, ghé qua tìm .

Diệp phu nhân gọi hỏi mấy giúp việc xem ai nhặt thẻ , đồng thời mời Diệp Cẩn nhà một lát, nhưng từ chối. "Không mất nhiều thời gian ạ, cháu nữa. lúc lâu gặp Tiểu Hoan, đây ôn chuyện một chút cũng ."

Diệp Vĩnh Hoan mặt cảm xúc nghĩ thầm: Ai ôn chuyện với ? Cậu xem giữa chúng cái "chuyện cũ" nào đáng để ôn ?

Không tự tin thái quá, mà là với kiểu như Diệp Cẩn: một kẻ thể phát điên bất cứ lúc nào, còn nhà họ Diệp coi là thừa kế tương lai - chuyện thực sự kết bạn với con của đương kim gia chủ nhà họ Diệp chứ?

Không chuyện gì để cả! Hai họ chẳng gì để mà trò chuyện.

"Lâu lắm hai đứa gặp nhỉ, Hoan Hoan, mau gọi họ con." Lúc , Diệp phu nhân vỗ nhẹ lên vai câu.

"...Anh Cẩn." Diệp Vĩnh Hoan bất đắc dĩ lên tiếng.

Diệp Cẩn mỉm , trông vô cùng vô hại: "Lúc nhỏ Tiểu Hoan vẫn gọi là ‘Anh Cẩn cơ mà? Sao sáu bảy năm gặp mà trở nên xa cách thế ?" Diệp Vĩnh Hoan lập tức sa sầm mặt: "Chính cũng sáu bảy năm gặp mà, tình cảm nhạt là chuyện đương nhiên thôi."

Còn "Cẩn ca ca" gì chứ? Nghe sến chịu nổi!

Diệp Cẩn vẻ đúng là kiên nhẫn, đáp trả thẳng mặt như mà vẫn lộ chút khó chịu nào, thậm chí nụ mỗi còn sâu hơn, còn lịch sự xin :

"Anh đường đột . mà, tình cảm mà, đều thể từ từ vun đắp, đúng ?"

Diệp Vĩnh Hoan chẳng dây dưa với chủ đề , giả vờ thấy, cúi đầu nghịch tay.

Ngay cả khi Diệp phu nhân khẽ chọc vai để nhắc nhở, vẫn giả c.h.ế.t, coi như nửa bên trái của tê liệt.

Diệp phu nhân nổi tiếng là một quý phu nhân tinh tế, lịch sự, lúc cũng định lên tiếng hòa giải khí thì chợt .

Loading...