Pháo Hôi Chỉ Muốn Chết Cho Rồi - Chương 45: Tiệc Cảm Ơn Thầy Cô
Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:55:16
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiệc cảm ơn thầy cô của nhà họ Diệp tổ chức suốt ba ngày, Diệp Vĩnh Hoan cũng khó chịu suốt ba ngày.
Cậu thích quá nhiều vây quanh như đang xem khỉ biểu diễn.
Vốn dĩ là một khuyết tật, giờ thể dậy đủ khiến thiên hạ bàn tán, huống chi còn giành luôn danh hiệu trạng nguyên khối xã hội, ai cũng tới “chiêm ngưỡng”, ai cũng bắt chuyện hỏi han đôi câu.
Diệp Vĩnh Hoan cảm thấy lo lắng, nhưng vốn là giáo dưỡng nên thể điều gì thất lễ, chỉ thể đó chịu đựng trong mệt mỏi.
Cậu lén về phía Diệp Khuynh Trú... chỗ thì ít hơn hẳn, chắc là do khí thế lạnh lùng của khiến ai cũng ngại đến gần.
Thật hôm phỏng vấn, mặt Diệp Khuynh Trú khá khó chịu, Diệp Vĩnh Hoan tự giác sang bên còn của sofa, mặt cũng phần cứng đờ.
Sau khi đoạn video phỏng vấn phát sóng, ít bình luận video chính thức rằng: “Hai vị trạng nguyên dù đều là con nhà họ Diệp, nhưng dường như quan hệ ?”
Bình luận khả năng cao là do kẻ chuyện cố ý dẫn hướng dư luận, đoán rằng đó sẽ tung tin "con nhà hào môn tráo đổi phận thật - giả".
bọn họ xem nhẹ Diệp Tu Hiệt.
Tin tức kiểu thế với một đại gia tộc mà , sẽ mang lưu lượng khủng khiếp cho truyền thông... mà lưu lượng chính là tiền, là thành tích. Ai mà chẳng nhân cơ hội mà leo lên? Vậy mà cuối cùng một tờ báo, một kênh truyền thông nào dám đăng tải, ngay cả trong giới thượng lưu, đầu tiên loan tin cũng là Trịnh Miễn.
Vì , chẳng gì bất ngờ khi dòng bình luận dẫn dắt dư luận thể tạo thành làn sóng lớn, nhưng chuyện “hai bất hòa” vẫn truyền ở quy mô nhỏ. Dù thì cũng bức tường nào mà gió lọt.
Lúc , ở tiệc cảm ơn thầy cô, tin đồn hai hợp càng vẻ đáng tin hơn.
Ba con trai nhà họ Diệp là nhân vật chính trong buổi tiệc hôm nay, nên theo lẽ thường, bàn cũng sắp đặt chung một bàn. Mọi còn mắt khi sắp xếp ba liền kề.
Diệp Khuynh Trú tấm bảng tên bàn, bình tĩnh đổi vị trí tấm của Diệp Vĩnh Hoan ở giữa với . Đến khi xuống, giữa Diệp Cẩn và Diệp Vĩnh Hoan.
Thấy hành động của Diệp Khuynh Trú, Diệp Vĩnh Hoan trong lòng khẽ vui, liền theo , nhỏ giọng bên cạnh: “Anh Cẩn cứ như hồn ma dai dẳng, giá như thì mấy.”
Diệp Khuynh Trú cụp mắt một cái, lạnh nhạt đáp: “ thấy ai mặt thì càng , em sẽ càng tự do, gì cũng .”
Khóe miệng Diệp Vĩnh Hoan co rút nhẹ.
Nam chính lạnh lùng cũng học cách mỉa mai ?
“Anh Trú, em với là để gây bất ngờ cho mà.” Diệp Vĩnh Hoan định kéo tay Diệp Khuynh Trú, nhưng né tránh.
“Cảm ơn, trạng nguyên khối xã hội, đúng là bất ngờ thật đấy” Diệp Khuynh Trú vẫn giữ nét mặt lạnh lùng.
Tính khí Diệp Vĩnh Hoan cũng bắt đầu bốc lên, siết tay , trong lòng nghiến răng ken két.
Đã hai ngày , Diệp Khuynh Trú từng nở với một nụ . Giận đến mức phát điên, cần giận lâu thế ? Sinh nhật năm ngoái cũng âm thầm về nước đấy thôi, chẳng qua chỉ là... chỉ là tham gia kỳ thi đại học thôi mà, giấu đầy nửa tháng, cần gì giận hơn 48 tiếng đồng hồ?
Cậu , bản về nước hơn nửa tháng, vì sợ Diệp Khuynh Trú phát hiện, dám chơi game, khi nhắn tin cũng tính toán lệch múi giờ, rõ ràng mỗi ngày đều vô vàn điều chia sẻ, nhưng cố nhịn khổ sở đến mức nào!
Giờ còn giận ngược!
Ban đầu còn áy náy, nhưng hôm nay đông như , rõ ràng sẽ thoải mái, thế mà Diệp Khuynh Trú vẫn lạnh nhạt như thế, hề an ủi lấy một câu... cũng giận !
Tuy nhiên, cảm xúc thật sự chiếm ưu thế trong lòng Diệp Khuynh Trú là giận.
Cái cảm giác giấu giếm , thực sự dễ chịu... Anh còn nhiều ký ức về thời thơ ấu, nhưng năm đó sáu tuổi, ít nhiều vẫn nhớ vài thứ, trong đó sâu sắc nhất, chính là sự che giấu của Văn Thu Thụy.
“Con ngoan, đ.á.n.h bài chút nhé, con ngoan ngoãn ngủ nha.” Khi đó Văn Thu Thụy tối nào cũng ngoài đ.á.n.h bài, lúc đầu thì hai giờ sáng sẽ về, đó thì trực tiếp về nhà luôn.
Một , Diệp Khuynh Trú gặp ác mộng giữa đêm, tỉnh dậy phát hiện Văn Thu Thụy vẫn về, trong lòng sợ hãi, ngoài tìm bà , nhưng cửa phòng khóa trái. Vì quá lo lắng, suýt chút nữa nhảy xuống từ cửa sổ.
thực lúc đó, Văn Thu Thụy ngoài đ.á.n.h bài, bà bắt đầu chuẩn bỏ trốn cùng một gã đàn ông khác, mỗi tối ngoài là để hẹn hò với .
Tối cuối cùng, Văn Thu Thụy với :
“Con ngoan, mấy hôm nay may mắn lắm, nên tối nay cũng đ.á.n.h bài. Con ngủ ngoan nhé, đừng ngoài tìm . Mai thắng tiền , sẽ mua bánh kem nhỏ cho con."
Tối hôm đó, bà lấy hết đồ đạc giá trị trong nhà. Diệp Khuynh Trú chỉ lặng lẽ , hỏi gì cả... Anh nghĩ, chỉ cần ngoan ngoãn, là sẽ thưởng.
Tất nhiên, ăn bánh kem. Diệp Khuynh Trú đói suốt một ngày một đêm, cuối cùng mới sang gõ cửa nhà họ Minh bên cạnh, nhỏ giọng với Minh:
“Mẹ cháu hình như cần cháu nữa , cháu đói...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-chi-muon-chet-cho-roi/chuong-45-tiec-cam-on-thay-co.html.]
Giờ mười hai năm trôi qua, Diệp Khuynh Trú vẫn , nếu lúc đó Văn Thu Thụy giấu giếm, mà thẳng với rằng: “Mẹ chịu nổi nữa, rời xa con ,” thì sẽ phản ứng thế nào.
ít nhất, chắc chắn sẽ căm hận bà như bây giờ.
Nếu sự cố tình giấu giếm và lừa dối, lẽ theo thời gian, ... cũng sẽ tha thứ .
Sự giấu giếm và lừa dối cố ý , giống như một tín hiệu của “mất mát”. Diệp Khuynh Trú hiểu rõ tâm lý vấn đề, luôn nghĩ theo hướng tiêu cực, nhưng cách nào khống chế nổi.
Huống chi việc Diệp Vĩnh Hoan giấu giếm cũng với tất cả ... với Diệp phu nhân. Điều càng khiến Diệp Khuynh Trú phiền muộn. Dù trong lòng Diệp Vĩnh Hoan, vị trí của và là hai khái niệm khác , thể so sánh, nhưng vẫn nhịn mà đem bản so đo.
Trong lòng thích, hóa là đặc biệt nhất... Nghĩ càng nghĩ càng buồn... Anh dám quá nhiều với Diệp Vĩnh Hoan, thứ nhất là sợ kiềm chế cảm xúc, thứ hai vẫn là điều từng : Anh sợ Diệp Vĩnh Hoan phát hiện hảo như tưởng tượng, sợ thất vọng, sợ sẽ rời bỏ .
Diệp Khuynh Trú vốn ý “chiến tranh lạnh”, nếu thật sự , đáp lời . quả thực tâm trạng riêng, trong lòng cũng nghĩ, tối nay nên chuyện với Diệp Vĩnh Hoan, nhân dịp từ từ để hiểu, cũng chỉ là bình thường, cũng hỉ nộ ái ố. Thực bỏ qua hết những lo lo mất , khi nghĩ đến việc Diệp Vĩnh Hoan về nước, cả hai còn thể cùng học đại học, trong lòng cũng vui...
Sau khi nghĩ thông suốt, Diệp Khuynh Trú ngẩng đầu về phía Diệp Vĩnh Hoan, định trò chuyện với một chút. ngẩng lên thì thấy Diệp Vĩnh Hoan đang... trò chuyện với Diệp Cẩn!
Chẳng lúc nãy còn dai như hồn ma ?
Giữa còn cách một là , mà cũng ngăn hai chuyện ?
Ngực Diệp Khuynh Trú nghẹn , sắc mặt càng thêm lạnh lẽo.
Còn Diệp Vĩnh Hoan thì vẫn luôn lặng lẽ quan sát sắc mặt Diệp Khuynh Trú. Lúc đầu thấy thất thần, liền nhíu mày, tìm cơ hội thu hút sự chú ý của . Thích một thì luôn đó chú ý... Nhất là khi bản là kiểu kiêu ngạo ngại ngùng, ban nãy chủ động bắt chuyện mà lạnh nhạt đáp một câu, giờ thật sự kéo nổi thể diện nữa .
Trong lòng Diệp Vĩnh Hoan cũng rối rắm, đến mức c.ắ.n ngón tay để trút giận.
Tại khi Diệp Khuynh Trú cắt lời , thể phản pháo chút khách khí, mà giờ mắng một câu chỉ tức tối?
Tức đến mức như cá nóc!
lúc , Diệp Cẩn vượt qua Diệp Khuynh Trú bắt chuyện với : “Tiểu Hoan về nước từ khi nào ?” “Về kỳ thi đại học.” Diệp Vĩnh Hoan liếc Diệp Khuynh Trú một cái, trong lòng oán thầm: Anh vẫn thèm để ý tới em ?
Diệp Cẩn gật đầu: “Tiểu Hoan thật giỏi.”
Diệp Vĩnh Hoan im lặng một lúc: “Cảm ơn.” Diệp Khuynh Trú vẫn chẳng để tâm tới ? Còn tỏ lạnh nhạt hơn nữa. Có cần so đo đến ? Diệp Vĩnh Hoan ấm ức tức giận.
Sau đó là đến phần ăn uống.
Bàn ăn là bàn tròn lớn thể xoay , ăn món nào thì chỉ cần xoay bàn gắp.
Diệp Vĩnh Hoan nhớ Diệp Khuynh Trú thích ăn cá, nên mỗi hai đĩa cá đó xoay đến mặt , lúc định gắp thì Diệp Vĩnh Hoan xoay bàn cho món đó mất. Liên tục ba như thế, Diệp Khuynh Trú đành từ bỏ món cá, đó cố ý gắp cho Diệp Vĩnh Hoan một đũa cà rốt: “Ăn nhiều .”
Diệp Vĩnh Hoan dị ứng với cà rốt, nhưng cực kỳ ghét ăn nó.
“Anh cũng ăn.” Diệp Vĩnh Hoan nghiến răng nghiến lợi, gắp cho một đũa rau diếp cá trộn lạnh. Diệp Khuynh Trú im lặng một lúc, lặng lẽ gắp lên ăn hết.
Thấy , Diệp Vĩnh Hoan tiếp tục gắp thêm cho .... Cuối cùng, cả đĩa rau diếp cá trộn lạnh Diệp Vĩnh Hoan gắp hết sang đĩa Diệp Khuynh Trú. Cả bàn đều thấy sắc mặt Diệp Khuynh Trú xanh như tàu lá chuối, mà vẫn tiếp tục ăn.
Không ai đoán nổi đây là thích là ghét, cũng nên kêu thêm một đĩa nữa cho trạng nguyên . bữa ăn , tin đồn giữa con ruột và con nuôi nhà họ Diệp hòa thuận xác thực. Ngay cả Diệp Cẩn bên cạnh hai cũng tin chắc... hai chắc chắn thù. Dù ban đầu , khi ăn xong nguyên một đĩa rau diếp cá thì chắc chắn cũng thành thù .
Hai hành hạ suốt cả bữa, kết quả là chẳng ai ăn no. Kết thúc tiệc, Diệp Vĩnh Hoan về đến nhà dài ghế sofa, bắt đầu lướt tìm đồ ăn ngoài.
Diệp Khuynh Trú đ.á.n.h răng xong , thấy Diệp Vĩnh Hoan đang đặt đồ ăn thì cau mày: “Em đặt đồ ăn ngoài? Em tình trạng sức khỏe của thế nào ?” Một dị ứng đủ thứ như , mà còn dám ăn linh tinh bên ngoài?
Diệp Vĩnh Hoan chẳng thèm ngẩng đầu, chăm chú chọn món:
“Em cứ ăn đấy, ăn cho c.h.ế.t luôn! Em uống sữa tự tử! Anh quản lý em cái gì!”
Suốt một năm ở nước ngoài, ăn thực đơn dinh dưỡng đến phát ngán. Về nước , tha hồ ăn bậy, mới phát hiện phản ứng dị ứng của giảm khá nhiều. Dù lỡ ăn nhầm gì đó, chỉ cần uống t.h.u.ố.c bổ đó là , xảy vấn đề gì.
Diệp Khuynh Trú mấy câu trẻ con chọc , tiến lên giật lấy điện thoại của : “Muốn ăn gì, cho. Uống sữa để tự tử thì thiệt quá .”
Diệp Vĩnh Hoan bực bội lầm bầm:
“Thiệt gì mà thiệt, em uống là lời !”
Làm sống phóng khoáng! Không cần thiên trường địa cửu, chỉ cần từng sở hữu... ăn là lời ! Diệp Khuynh Trú xem lịch sử duyệt điện thoại tiện miệng : “ em thiệt, thiệt.” Món tìm kiếm nhiều nhất gần đây là gà rán, món thì , phiền phức, cũng cần nguyên liệu gì phức tạp, ít khả năng đụng chất gây dị ứng của Diệp Vĩnh Hoan. Xác định xong thực đơn, Diệp Khuynh Trú trả điện thoại cho Diệp Vĩnh Hoan, thấy vẫn đang trừng mắt , nghĩ một chút, bình thản bổ sung một câu:
“Nếu mất em, mới thật sự lỗ to.”