Pháo Hôi Chỉ Muốn Chết Cho Rồi - Chương 48: Dọa Chết Mèo Rồi

Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:59:17
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sau khi thoát khỏi phòng kín, trời cũng tối, một nhóm sinh viên tụ tập tại sảnh lớn ăn tối xong thì ai về phòng nấy nghỉ ngơi.

Diệp Khuynh Trú theo Diệp Vĩnh Hoan mấy bước, lườm một cái, đành , về căn phòng đơn sang trọng của .

Thật suy nghĩ của Diệp Khuynh Trú đơn giản. Khi còn ở trường, cũng bận, khi ông cụ Diệp công nhận, bắt đầu tiếp quản một ngành kinh doanh cốt lõi của nhà họ Diệp, tiếp xúc trong xã hội thực sự. Quay nhóm sinh viên trẻ trung sôi nổi , với chẳng khác nào đang lũ trẻ.

Mà còn là đám trẻ xa lạ...

Cho nên trong mắt Diệp Khuynh Trú, ngoài Diệp Cẩn , những khác chỉ là ngoài liên quan. Anh với Diệp Vĩnh Hoan chỉ cần xem như họ tồn tại là .

Còn về việc khác hai họ thế nào... Diệp Khuynh Trú , bên ngoài đang đồn rằng và Diệp Vĩnh Hoan là "đối thủ một mất một còn". Trong mắt , chỉ cần tỏ quá mật, thì việc hai em cùng chơi cũng là chuyện bình thường.

Đây chính là sự khác biệt về tư duy do khác biệt trải nghiệm mà .

Khi Diệp Vĩnh Hoan trở về phòng thì Lão Tam mặt, đang cởi đồ. Diệp Vĩnh Hoan vô tình liếc qua, vẫn thấy ngượng.

, Lão Tam và mấy bạn cùng phòng khác đều là trai thẳng, từng khái niệm né tránh gì. Diệp Vĩnh Hoan cũng nghĩ gì đến bọn họ, càng chủ động nhắc nhở... mấy chuyện càng khiến khí thêm gượng gạo.

Lão Tam tiếng động phía , vén áo ngoái đầu , để lộ bộ n.g.ự.c gầy trơ xương, “Hoan nhi~ về ~"

Diệp Vĩnh Hoan vẻ mặt “mắt ”.

Thấy bạn cùng phòng về , Lão Tam bỗng dưng hứng chí, thao thao bất tuyệt, “Tiểu Hoan ? Phòng kín nãy dọa lắm luôn, xác cô dâu dán gầm giường, tụi tìm mệt bở tai, kiểu rà soát cả phòng mà chẳng ai nghĩ là gầm giường."

“Aaaaaa! Cậu im miệng !” Nghe nữa là tối nay thể nào cũng gặp ác mộng.

“...Được thôi, nhưng mà cái phòng kín đó thật đấy, trải nghiệm nhập vai ghê luôn, vote năm !”

Diệp Vĩnh Hoan trực tiếp ném gối sang.

Lão Tam cởi đồ xong, mặc mỗi chiếc quần lót qua trong phòng thu dọn đồ đạc, thấy Diệp Vĩnh Hoan xuống giường, liền thắc mắc hỏi, “Hoan nhi? Cậu đồ ? Không ngâm suối nước nóng ?”

Diệp Vĩnh Hoan lắc đầu, “ bể công cộng .”

Lão Tam lầm bầm, “Lắm chuyện.”

Tiểu Diệp xếp thứ tư trong phòng, mấy đều tự xưng là , ngày thường cũng chăm sóc , nên phát hiện vài “tật” khó chiều của , như là từng cởi trần mặt ai, chịu tắm chung với mấy ông trong phòng chẳng hạn.

Bình thường Diệp Vĩnh Hoan sạch sẽ còn hơn cả con gái, khăn lau mặt, lau đầu, lau , lau chân tách hẳn bốn cái. Ly uống nước đun, uống , uống nước trái cây cũng chia riêng ba cái!

Bọn họ từ đó suy đoán chắc chắn Diệp Vĩnh Hoan chút bệnh sạch sẽ.

Thật với Diệp Vĩnh Hoan, mức đó chỉ là ưa sạch sẽ thôi.

Lần chê bể nước nóng là bể công cộng, , Lão Tam cũng thấy chẳng vấn đề gì.

Diệp Vĩnh Hoan cũng do sạch sẽ , mà là... ngại. Một hai còn đỡ, cả đám con trai cùng ngâm suối nước nóng, nghĩ thôi thấy kỳ.

Diệp Khuynh Trú chắc cũng , mới đúng là kiểu thật sự mắc bệnh sạch sẽ.

Khách sạn suối nước nóng tất nhiên bể riêng, nhưng giờ họ nhập chung với đoàn, cũng tiện tách riêng điều gì đặc biệt.

Thực tế cũng đúng như , hai bàn bạc xong thì quyết định chơi game với .

Diệp Vĩnh Hoan quên phàn nàn trong phòng voice chat, “Chúng cần thiết lặn lội đến tận đây chỉ để chơi game ? Chơi kiểu thấy chơi.”

Diệp Khuynh Trú , “Em thể qua chỗ chơi."

Diệp Vĩnh Hoan nghĩ, lát nữa đám chắc chắn ngâm suối nước nóng, khi đó thể len lén chuồn sang. Cùng lắm thì bảo với Lão Tam là ngoài dạo. Với tính tình vô tư của Lão Tam, chắc chắn sẽ nghi ngờ, càng hóng hớt với ai.

Nghĩ đến đây, bỗng thấy chuyến cũng thú vị riêng... thú vui của chuyện lén lút hẹn hò, hê hê.

“Vậy nhớ để cửa cho em nhé, chơi xong ván chắc hành lang cũng chẳng còn ai nữa

Tiếc là đời như mơ. Khi Diệp Vĩnh Hoan đang chơi game giữa chừng thì đột nhiên mắt tối sầm , trong phòng bỗng nhiên mất điện. Cậu dậy, bước tới bên cửa sổ ngoài, ngoài mấy đèn năng lượng mặt trời chiếu ở đất, còn đều tối đen như mực.

Trong lòng Diệp Vĩnh Hoan bắt đầu cảm thấy bất an.

lúc , Diệp Khuynh Trú gọi điện đến, “Nếu sợ thì qua đón.”

Diệp Vĩnh Hoan sĩ diện, chịu thừa nhận sợ, “Chuyện gì đáng sợ chứ, điện thoại em đèn pin mà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-chi-muon-chet-cho-roi/chuong-48-doa-chet-meo-roi.html.]

“...Vậy chờ em.”

Diệp Vĩnh Hoan cúp máy, cố gắng ép bản nghĩ sang hướng lãng mạn: lát nữa đến cửa phòng Diệp Khuynh Trú, kéo trong bóng tối, xảy mấy chuyện mờ ám... hừm, nghĩ thấy cũng đỡ sợ hơn .

Cậu bật chế độ đèn pin điện thoại, cúi xuống tìm thẻ phòng ở mép giường. Ngay lúc đó, bỗng thấy một âm thanh lạ.

Diệp Vĩnh Hoan sững , dừng tay , chăm chú lắng .

Soạt soạt... dường như phát từ gầm giường.

Cơ thể Diệp Vĩnh Hoan bắt đầu run rẩy, trong một gian tĩnh lặng, những âm thanh vốn nhỏ như phóng đại gấp trăm .

Bóng tối khiến trí tưởng tượng con phong phú hơn, Diệp Vĩnh Hoan càng càng thấy rợn , như thể tiếng đó là móng tay sắc nhọn của một phụ nữ, đang từng nhát, từng nhát cào lên ván giường bên .

Câu chuyện nãy Lão Tam kể bỗng hiện lên sống động trong đầu , như thể thật sự một t.h.i t.h.ể khô của cô dâu dán ván giường, đang cố cào cấu tấm gỗ đang dính chặt lấy .

Biết cái khách sạn dựng phòng kín kiểu đó, vốn cũng lý do... họ lấy cảm hứng từ sự kiện thật! Diệp Vĩnh Hoan nghẹn thở, đột nhiên cảm thấy tay chân tê dại, chẳng buồn tìm thẻ phòng nữa, cố kéo lê đôi chân nặng trịch bước từng bước cửa, mò rút điện thoại gọi cho Diệp Khuynh Trú.

Cuộc gọi bắt máy ngay, bên còn lên tiếng thì Diệp Vĩnh Hoan kìm .

“Alo, ... ơi... ơi em...” Diệp Vĩnh Hoan sắp đến nơi, năng cũng rõ ràng nữa.

“Hoan Hoan? đến đón em, đừng tắt máy."

“Ừ ừ.” Diệp Vĩnh Hoan điên cuồng gật đầu, lúc cũng gần tới cửa, suốt đoạn đường đó, tiếng cào gầm giường vẫn thi thoảng vang lên, hề ngừng . Ngay khi sắp chạm tới tay nắm cửa, từ phía giường bỗng vang lên một tiếng “cộp” nhẹ, đó là âm thanh ly nước rơi xuống, lăn mặt thảm.

“Á a a a a a a—” Con ma nữ thấy định chạy trốn nên nổi giận ?

lúc Diệp Vĩnh Hoan chẳng còn để tâm gì nữa, sắp dọa cho hồn bay phách tán . Đôi chân vốn run rẩy cũng còn cứng đờ nữa, như thể bỗng chốc phá vỡ giới hạn thể chất của con , hét lên, kéo mạnh cửa phòng phóng vụt ngoài như thỏ chạy trốn.

Ánh sáng ở hành lang còn hơn trong phòng, nhưng đúng như Diệp Vĩnh Hoan đoán , lúc hành lang vắng tanh, thành chạy loạn cả hành lang cũng đụng ai, vấp thứ gì.

Diệp Vĩnh Hoan vẫn còn giữ chút lý trí, nhớ rõ chạy đến căn phòng ở cuối hành lang - phòng của Diệp Khuynh Trú.

quen khách sạn , chạy một lúc, chỉ thể dựa cảm giác để ước lượng cách đến cuối dãy.

Trong tiềm thức, Diệp Vĩnh Hoan cảm giác như chạy thục mạng đến mấy phút, nhưng thực tế, từ lúc lao khỏi phòng đến khi chạy hành lang, mới chỉ trôi qua mười giây.

Cũng giống , khi tưởng sắp chạy đến cuối dãy, thực mới đến nửa quãng đường. Phía một cánh cửa bật mở, ánh sáng yếu ớt từ trong phòng hắt , phủ lên bóng đang nơi ngưỡng cửa một lớp sáng lờ mờ.

Dựa dáng cao gầy , Diệp Vĩnh Hoan đoán ngay là một đàn ông...

Trong cơn hoảng loạn, não gần như ngừng hoạt động, chỉ còn một ý nghĩ — là đàn ông, xác cô dâu khô quắt, chắc chắn là !

Diệp Vĩnh Hoan lau nước mắt, lao tới ôm chầm lấy đàn ông đó.

...Phải là quấn chặt mới đúng, tay chân cùng lúc ôm cứng lấy , dính sát buông.

Người ôm phản xạ định gỡ , nhưng ngay khoảnh khắc Diệp Vĩnh Hoan quấn chặt lấy , giọng của .

“Anh... hu hu... ơi... ... ma..” Giọng Diệp Vĩnh Hoan run lẩy bẩy, cả cũng run ngừng, hiển nhiên còn thoát khỏi nỗi sợ cực độ, năng cũng đứt quãng, thở dốc từng nhịp.

Cánh tay định gỡ dừng , chuyển sang vòng tay ôm lấy , thuận tiện vỗ nhẹ lưng trấn an.

Cảm nhận nhiệt của đang ôm , Diệp Vĩnh Hoan mới dần bình tĩnh , chợt nhận - hình như ôm Diệp Khuynh Trú... mùi hương sai .

Trên Diệp Khuynh Trú lúc nào cũng chỉ hương nhẹ nhàng của nước xả vải, sạch sẽ, thanh khiết. Còn vòng tay nồng mùi nước hoa nam rõ rệt!

Cảm giác bài xích trong lòng lập tức trào lên, nhịp tim vốn quá nhanh vì hoảng sợ, giờ kích thích bởi phản ứng tâm lý, khiến Diệp Vĩnh Hoan cảm thấy khó thở. Vốn dĩ vì phép lịch sự, Diệp Vĩnh Hoan định giúp trong lúc hoảng loạn hổ. Cậu cố hít sâu mấy , kiểm soát bản , tránh để mất mặt khác. tất cả nỗ lực đó, sụp đổ khi cất tiếng.

“Tiểu Hoan? Xảy chuyện gì ? Đừng sợ..” Giọng Diệp Cẩn vang lên, giống hệt con - ngọt ngào đến giả dối, như thể thật sự đang quan tâm Diệp Vĩnh Hoan. thực tế là, khi phát hiện Diệp Vĩnh Hoan bắt đầu co giật nhẹ, hô hấp càng lúc càng khó khăn, Diệp Cẩn chẳng những gọi giúp, mà còn siết chặt hơn, thậm chí lùi một bước.

Cậu dùng tay còn định đóng cửa phòng .

Mặc dù rõ Diệp Vĩnh Hoan đang rơi trạng thái gì, nhưng rõ ràng cần cứu.

Nếu sáng mai tỉnh bình thường, sẽ nhận là ân nhân cứu mạng. Còn nếu sáng mai tỉnh dậy... cũng thể trách , dù thì... cả đêm về phòng .

Trong bóng tối, Diệp Cẩn nở một nụ , để cho ác ý dày đặc trong đáy mắt mặc sức tràn lớp che phủ của màn đêm.

Diệp Vĩnh Hoan ? Trong ngần , chỉ là từ đầu đến cuối tin vẻ tử tế mà thể hiện ngoài. Không tin thì thôi... cùng lắm thì, nghĩ cách xử lý là .

 

Loading...