Pháo Hôi Chỉ Muốn Chết Cho Rồi - Chương 49: Giấc Mơ Kỳ Lạ
Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:00:37
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Diệp Cẩn dùng một tay siết chặt eo Diệp Vĩnh Hoan, tay bóp cằm , buộc ngửa đầu tựa lên n.g.ự.c .
Mắt quen với bóng tối, trong cảnh vẫn rõ gương mặt Diệp Vĩnh Hoan đang khó thở đến mức nào.
Diệp Cẩn trong lòng đang vui vẻ, chuẩn khép cửa . đúng lúc đó, từ góc khuất hành lang một bóng xuất hiện, đó bất ngờ đặt tay lên cánh cửa sắp đóng, Diệp Cẩn kịp đề phòng, cánh tay đẩy bật , mất đà trong khoảnh khắc - trong lòng cướp .
Cùng lúc, bên ngoài hành lang vang lên tiếng ồn ào, mấy vị khách đang bàn tán chuyện động cơ phát điện.
Ngay đó, ánh đèn sáng trưng bất ngờ bật lên, chiếu thẳng hai đang đối mặt trong bóng tối.
Diệp Khuynh Trú theo phản xạ đưa tay che mắt Diệp Vĩnh Hoan .
Trong vòng tay quen thuộc , Diệp Vĩnh Hoan dần dần hồi phục đôi chút sức lực.
Diệp Cẩn từ từ thu tay , nở nụ ung dung, “Thì là Trú, nãy tối quá, suýt chút nữa nhận nhầm.”
“Vừa định gì?” Diệp Khuynh Trú để ý đến mấy lời khách sáo, thẳng vấn đề.
“Vừa ?” Diệp Cẩn vẻ khó hiểu, đó ánh mắt dừng Diệp Vĩnh Hoan đang tựa Diệp Khuynh Trú, vẻ bừng tỉnh: “Tiểu Hoan hình như khỏe, định đưa phòng nghỉ một lát.”
Tiếc là khác thấy... thì dù thế nào, Diệp Vĩnh Hoan cũng thể xảy chuyện gì nữa.
Diệp Khuynh Trú liếc , ánh mắt lạnh như thể đồng thành băng.
“Khách sạn trung tâm y tế.” Anh nhíu mày, “Môn sức khỏe thời trung học hẳn cũng dạy, khi khác đột ngột gặp vấn đề, nên tự ý di chuyển, cần kiểm tra nhịp tim và thở khi xử lý tiếp theo.”
Vẻ mặt Diệp Cẩn cứng , “ nghĩ, đưa lên giường mới quan sát sẽ hơn”
Diệp Khuynh Trú thêm, tuy ở trong bóng tối, nhưng động tác Diệp Cẩn định đóng cửa, vẫn rõ.
Giờ cũng lúc tranh cãi dông dài, chỉ ôm ngang Diệp Vĩnh Hoan rời khỏi đó.
Khi xuống đến lầu , Diệp Vĩnh Hoan tỉnh đôi chút, khẽ kéo vạt áo Diệp Khuynh Trú, “Em... em đỡ ..”
Diệp Khuynh Trú vẫn đặt xuống, “Không ?”
Người trong lòng khẽ gật đầu, còn giãy giụa bước xuống.
“Khó chịu ?” Diệp Khuynh Trú cúi đầu hỏi.
Diệp Vĩnh Hoan tưởng hỏi hiện tại cảm thấy thế nào, lập tức gật đầu do dự.
Diệp Khuynh Trú suy nghĩ một chút, nới lỏng một tay, chờ đôi chân Diệp Vĩnh Hoan hạ xuống, vòng tay còn đỡ ngang hông .
Diệp Vĩnh Hoan: ???
“Không thả xuống ?” Sao thành tư thế thế ? Kiểu bế như bồng con nít là ? Nếu ai thấy thì còn mất mặt hơn cả bế công chúa lúc nãy.
“Thả... thả em xuống!” Diệp Vĩnh Hoan đột nhiên hiểu câu hỏi khi nãy ý gì, “Em tư thế đó khó chịu!”
Diệp Khuynh Trú như ngẫm điều gì, gật đầu, “Người khỏe thì càng nên để em bộ.”
Anh luôn lý lẽ của riêng ...
“Vậy... nhanh chút, đừng để ai thấy.”
Cuối cùng mục đích của Diệp Vĩnh Hoan cũng đạt , dù gặp vài sự cố giữa chừng.
Vào phòng Diệp Khuynh Trú, Diệp Vĩnh Hoan uống chút nước nóng, rốt cuộc cũng hồi tinh thần. Trải nghiệm tối nay quá khủng khiếp, chẳng dám phòng nữa.
Còn chuyện với Diệp Cẩn... lúc kéo về phía phòng , thật sự tưởng sắp c.h.ế.t ở đó ... Diệp Cẩn còn đáng sợ hơn cả ma.
Diệp Vĩnh Hoan vẫn còn sợ hãi, nhịn kể với Diệp Khuynh Trú, “Diệp Cẩn đáng sợ thật đấy, sức mạnh thì ghê gớm!”
Diệp Khuynh Trú cũng cảm thấy tối nay Diệp Cẩn gì đó bình thường... Đây là đầu tiên cảm nhận rõ ác ý từ , nhưng vẫn hiểu nổi – chẳng lẽ đời , thực sự loại ác ý vì lý do gì?
“Diệp Cẩn... hình như đặc biệt với em?” Có lẽ là một dạng trực giác thứ sáu, Diệp Khuynh Trú cảm thấy Diệp Cẩn mỗi đối diện với Diệp Vĩnh Hoan đều tập trung sự chú ý đặc biệt hơn bình thường.
Anh cùng bàn với Diệp Cẩn suốt một năm, ngoài việc cảm thấy phòng quá nặng, ngụy trang quá sâu, thì cũng cảm giác phản cảm nào quá mức.
Dù với Diệp Khuynh Trú mà , Diệp Cẩn là một thông minh.
Anh ghét giả dối, chỉ ghét kẻ ngu ngốc.
Cho dù lùi một vạn bước mà , Diệp Cẩn là như thế nào thì cũng chẳng liên quan gì đến , nên đây cũng chẳng bao giờ thực sự để tâm đến sự tồn tại của ... cho đến hôm nay.
Diệp Vĩnh Hoan đập mạnh tay xuống giường, “Cậu đặc biệt với ? Đặc biệt mong c.h.ế.t bất đắc kỳ tử thì !”
Tuy chứng cứ cụ thể, nhưng Diệp Vĩnh Hoan luôn cảm thấy Diệp Cẩn chỉ mong sớm nhận cơm hộp.
Dù trực tiếp tay, mấy chuyện thể gây hậu họa cho bản , nhưng chỉ cần cơ hội, nhất định sẽ thổi gió đẩy sóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-chi-muon-chet-cho-roi/chuong-49-giac-mo-ky-la.html.]
Diệp Vĩnh Hoan hậm hực nghĩ, bỗng nhiên linh quang lóe lên trong đầu, mồ hôi lạnh lập tức tuôn .
Trong nguyên tác, chính mắt Diệp Cẩn thấy Diệp Vĩnh Hoan kéo hẻm cơ mà, cố tình khoanh tay cứu quá đáng lắm , chẳng lẽ còn... còn giở thêm trò gì khác?
tại "Diệp Vĩnh Hoan" c.h.ế.t? Chỉ vì “Diệp Vĩnh Hoan” đối đầu với Diệp Khuynh Trú, gây chút phiền phức đáng kể thôi ?
Diệp Cẩn đúng là đồ điên...
Tối nay Diệp Vĩnh Hoan dọa quá mức, cho dù đang bên cạnh Diệp Khuynh Trú cũng tâm trạng nghĩ gì nhiều. Sau khi uống chút t.h.u.ố.c an thần, liền xuống nghỉ sớm.
Có lẽ vì khi ngủ nghĩ quá nhiều, mà trong đó phần lớn là về Diệp Cẩn, nên đến nửa đêm, Diệp Vĩnh Hoan mơ thấy cảnh trong truyện - đoạn khi Diệp Cẩn và Trịnh Miễn rời khỏi con hẻm.
Trịnh Miễn là thẳng tính, tâm cơ. Về cảm tính thì thấy Diệp Cẩn nguy hiểm, chút đề phòng, nhưng lý trí thì phát hiện Diệp Cẩn từng điều gì cụ thể. Vì thế khi đối mặt với sự chủ động thiện và tiếp cận của Diệp Cẩn, phần bài xích, lễ phép chấp nhận.
Cho nên, khi tình địch là Diệp Cẩn ngỏ ý cùng mừng sinh nhật Diệp Khuynh Trú, dù Trịnh Miễn thoải mái lắm, vẫn đồng ý.
Ai ngờ đúng ngày quan trọng thế , Diệp Cẩn để đợi hơn mười phút.
“Cậu gì thế hả?” Dù tới, Trịnh Miễn vẫn nhịn lầm bầm một câu.
Cậu vốn chẳng mong Diệp Cẩn sẽ trả lời, vì xưa nay cứ thần thần bí bí.
Không ngờ Diệp Cẩn mở miệng, đầu , nở nụ nhạt, “ , camera ở khu phố lúc chạy lúc ... nên tốn chút thời gian xác nhận thôi.” Trịnh Miễn trợn mắt, “Cậu rảnh quá đấy.” Diệp Cẩn chỉ nhàn nhạt , tiếp tục chủ đề.
Hiện giờ Diệp Vĩnh Hoan như đang ở góc của Thượng Đế, cũng rõ bản rốt cuộc ở trạng thái gì, nhưng thể xác định rằng đang mơ... Hoặc cũng thể mơ, bởi vì cảnh tượng mắt rõ ràng chân thật, mạch lạc, hề lộn xộn vô lý như giấc mơ thông thường.
Diệp Vĩnh Hoan hiểu kiểu “giấc mơ” , mà khi xong đoạn đối thoại của hai , cũng chẳng buồn phân tích thêm. Điều khiến choáng váng hơn chính là thông tin ẩn lời của Diệp Cẩn... Cậu đúng là cố ý “Diệp Vĩnh Hoan” c.h.ế.t ở đó.
Diệp Vĩnh Hoan lơ mơ theo dòng diễn tiến, tầm như ý thức riêng, cứ thế tiếp tục theo hai .
Hai thang máy, đến tầng cao nhất, dừng một căn phòng.
Trong nguyên tác , hôm đó là sinh nhật của Diệp Khuynh Trú. Trịnh Miễn đặt một phòng riêng tại quán bar tầng 16 ở đây, định cùng vài bạn tổ chức sinh nhật cho .
Diệp Vĩnh Hoan lúc bắt đầu bối rối, khỏi hoài nghi độ chân thật của giấc mơ .
Trước mắt xuất hiện một khung cảnh khớp với tình tiết trong nguyên tác, rốt cuộc là do truyện sai, do giấc mơ vấn đề?
Lúc , Trịnh Miễn đẩy cửa phòng , đồng thời bước thì lên tiếng gọi: “Anh Trú? Anh xong việc ?” Diệp Vĩnh Hoan rõ cảnh căn phòng – đây là một phòng việc, xét theo cách bài trí thì là kiểu văn phòng bình thường.
Đây là một trong những văn phòng của Diệp Khuynh Trú?
Diệp Vĩnh Hoan kìm , vội vàng theo , xem hiện tại Trú trông như thế nào.
Diệp Khuynh Trú việc, mà đang tựa ghế sofa khu vực nghỉ ngơi, nhắm mắt dưỡng thần. Diệp Khuynh Trú hai mươi hai tuổi, ngoại hình khác mấy so với hình ảnh trong ký ức của Diệp Vĩnh Hoan, tóc cắt ngắn hơn, mặc âu phục và giày da, trông chững chạc hơn hiện giờ.
Nếu điểm khác biệt rõ ràng nhất, thì chính là khí chất. Cho dù giờ phút đang nhắm mắt, thu liễm khí thế đến cực hạn, Diệp Vĩnh Hoan vẫn cảm nhận sự sắc bén thể xua ẩn trong từng đường nét gương mặt.
Trịnh Miễn mở cửa và lên tiếng đều khiến Diệp Khuynh Trú mở mắt. Trịnh Miễn hiệu “suỵt” với Diệp Cẩn, rón rén gần Diệp Khuynh Trú.
Cuối cùng, Trịnh Miễn dừng cách Diệp Khuynh Trú một mét.
Ngay khi dừng bước, đàn ông đang nhắm mắt bỗng mở bừng mắt, ánh sắc lạnh lập tức ghìm chặt Trịnh Miễn tại chỗ.
“Làm gì ?” Diệp Khuynh Trú liếc hai , thẳng dậy, dùng tay day nhẹ huyệt thái dương. “Mừng sinh nhật cho chứ .” Trịnh Miễn như quá quen với kiểu thái độ của , “Anh Trú , lúc nào cũng cố gắng như thế gì?”
Diệp Khuynh Trú nhíu mày, “ mừng sinh nhật.”
Toàn tỏa khí thế cấm lạ đến gần.
“Được , đại tổng tài Diệp.” Trịnh Miễn vội lấy bánh sinh nhật , thắp nến lên, “Nào, ước !” Diệp Khuynh Trú dường như bắt đầu mất kiên nhẫn, “ điều ước.”
Diệp Cẩn bước lên, đặt món quà lên bàn mặt Diệp Khuynh Trú, “Không điều ước cũng mừng sinh nhật chứ... Cậu chỉ thích việc trùng sinh nhật với đó thôi, nhưng chuyện thì gì đáng để buồn phiền chứ?” Diệp Khuynh Trú ở đây tất nhiên quá hiểu tính cách điên cuồng của Diệp Cẩn, , sắc mặt lập tức sa sầm, “Cậu gì ? Cậu thể đừng xen chuyện của ?”
lời chẳng Diệp Cẩn tức giận chút nào, ngược còn khiến nở nụ .
Diệp Vĩnh Hoan táo bạo đoán suy nghĩ méo mó của tên điên - chắc đang vui mừng vì Diệp Khuynh Trú hiểu rõ đến .
“ gì , Trú căng thẳng gì?”
Trịnh Miễn vẫn chẳng hiểu gì, “Hai đang cái gì thế?”
Diệp Khuynh Trú cúi đầu trầm ngâm, thẳng Diệp Cẩn, “Cậu gây rắc rối cho Diệp Vĩnh Hoan ?”
Diệp Cẩn cong môi, ánh mắt vô tội .
Diệp Khuynh Trú hít sâu một , mặt tối sầm, móc điện thoại .
“Làm gì ?” Diệp Cẩn hỏi.
“Gọi cảnh sát.” Diệp Khuynh Trú liếc một cái đầy khó chịu, lạnh lùng bật .