Pháo Hôi Chỉ Muốn Chết Cho Rồi - Chương 50: Em Rất Dễ Thương
Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:01:55
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giấc mơ đến đây thì đột ngột dừng .
Diệp Vĩnh Hoan giật mở choàng mắt giữa màn đêm.
Đây là mơ là thật? Thế giới rốt cuộc là do ai đó tạo , đúng là một thế giới thật, chỉ là do một sức mạnh thần bí nào đó dẫn dắt khác đem thế giới thể hiện , méo mó và phiến diện, cho những ở thế giới thấy?
Diệp Vĩnh Hoan bỗng nhiên hoài nghi chính thế giới từng sống — rốt cuộc điều gì là thật, điều gì chỉ là hư ảo?
Cậu trằn trọc suy nghĩ một hồi, vẫn cảm thấy đầu óc rối bời. Động tĩnh của khiến Diệp Khuynh Trú bên cạnh tỉnh giấc.
Anh mò lấy điện thoại lướt qua, hai giờ sáng.
Chắc chắn là gặp ác mộng nên tỉnh .
Diệp Khuynh Trú xoay , nhẹ nhàng ôm lấy , vỗ vỗ lưng: “Sao thế?”
Giọng nhẹ, còn mang theo âm mũi mơ màng tan hết, dễ khiến khác dịu .
Diệp Vĩnh Hoan hồn, rúc gần hơn.
Cậu bỗng nhớ đến hình ảnh cuối trong giấc mơ: “Diệp Khuynh Trú” trong mơ trừng mắt ghét bỏ “Diệp Cẩn”, báo cảnh sát...
Thì , cho dù nguyên chủ từng gây bao chuyện tày đình, đến cuối cùng vẫn sẵn lòng kéo một tay.
Có lẽ, đang ở mắt đây chính là kiểu ngoài lạnh trong ấm. Nếu như “Diệp Vĩnh Hoan” bớt ngang ngược đôi chút, khi đến mức đuổi khỏi nhà họ Diệp.
“Nếu em là em bây giờ...” Có lẽ vì ảnh hưởng bởi giấc mơ, Diệp Vĩnh Hoan mở miệng cảm tính.
đến đây liền cảm thấy cách đó khi khác sẽ chẳng hiểu .
Cậu nghĩ một lát, đổi lời: “Ý em là, nếu em vẫn còn giống ... ý là..."
“Trước thế nào?” Diệp Khuynh Trú tỉnh táo hơn chút.
Diệp Vĩnh Hoan , đành ngang ngược: “Tự nghĩ !”
Diệp Khuynh Trú quả nhiên nghiêm túc nghĩ: “Em cứ tìm gây mấy chuyện phiền toái vặt vãnh, còn tự cho là hư hỏng, quá đáng hả?”
Sao như ngớ ngẩn thế nhỉ?
Diệp Vĩnh Hoan bĩu môi: “Thì em như ?”
Diệp Khuynh Trú dám thật. Anh luôn thấy Diệp Vĩnh Hoan là một tên ngốc nhỏ.
“Nếu em vẫn như , đuổi em ngoài ?” Diệp Vĩnh Hoan hỏi.
Cậu cảm thấy đang nhảm, dù kết cục trong truyện gốc rõ ràng, hơn nữa cũng nguyên . Dù ghét Diệp Khuynh Trú thì cũng chẳng đến mức dùng mấy chiêu trẻ con như thế để trả thù.
Diệp Khuynh Trú gì. Diệp Vĩnh Hoan dường như hiểu câu trả lời, tức giận đưa tay véo .
Tuy , nhưng cảm xúc lúc vẫn quá mãnh liệt, khiến đầu óc cứ nghĩ ngợi lung tung.
Giống như mấy cô gái hỏi: “Nếu và em cùng rơi xuống nước, cứu ai ?” Rõ ràng trong lòng họ câu hỏi đó chẳng lời giải, nhưng cái họ chỉ là một thái độ... Dù là lời dối trá, cũng mong đó là câu trả lời như mong đợi.
Diệp Vĩnh Hoan nghĩ, đúng là càng ngày càng ủy mị .
lúc đang tự trách tự giận, Diệp Khuynh Trú khẽ xoa đầu : “Không đuổi , cứ là chính .”
Diệp Vĩnh Hoan khựng trong lòng. Câu là ý gì?
Cậu dám hỏi, chỉ lặng lẽ siết chặt lấy tay đang nắm áo ngủ của Diệp Khuynh Trú... căng thẳng.
Dường như Diệp Khuynh Trú cũng cảm nhận điều đó, liền ôm chặt hơn chút: “ nếu em thì sẽ , nhưng Hoan Hoan, hai năm qua sống vui vẻ, thật đấy, từng thấy vui thế ... Em dễ thương.”
Diệp Vĩnh Hoan c.h.ế.t lặng.
Anh dễ thương?
Cậu hoảng hốt: “Người Trung Quốc lừa Trung Quốc đấy!”
“...” Diệp Khuynh Trú như thể đột nhiên bật chế độ thật, “Em thật sự dễ thương, thể quên , lúc nào cũng nhớ đến em, kiểm soát nổi.”
Hai thật từng nghiêm túc xuống chuyện rõ ràng về chuyện tình cảm.
Lần ở viện điều dưỡng, trong đầu Diệp Vĩnh Hoan lo lắng chuyện bản đảo lộn trắng đen, căn bản cho cơ hội hết lòng , đó luôn là bắt đầu từ tình yêu qua mạng.
Vì đến tận bây giờ, mới nghĩ lẽ họ nên bỏ qua bước đó.
Mặt Diệp Vĩnh Hoan đỏ bừng: “Em... em dễ thương ở chỗ nào nữa... Mô tả con trai dùng từ dễ thương ?”
Diệp Khuynh Trú cũng hiểu, vì con trai thể "dễ thương", nhưng cứ cảm thấy Diệp Vĩnh Hoan dễ thương, cách chuyện dễ thương, hành động cũng dễ thương.
Rõ ràng là trầm tính, lạnh nhạt, từ lúc nào thích tiếp lời Diệp Vĩnh Hoan: “ cãi em cũng chỉ em chuyện với nhiều hơn một chút... Khi đó để mở lời.”
Diệp Vĩnh Hoan ngờ, thì lúc đó Diệp Khuynh Trú ý với : “Vậy khi , thích em ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-chi-muon-chet-cho-roi/chuong-50-em-rat-de-thuong.html.]
Bề ngoài thì vẻ đang hỏi chuyện tình cảm, nhưng thật trong lòng chỉ nghĩ: Mau khen em , khen thật nhiều !
Diệp Khuynh Trú chỉ nhạt: “Không . Khi đó chỉ thấy em dễ thương, nuôi thôi.”
“Cho nên em cần lo, khi thích em, cũng từng nghĩ đến việc sẽ bỏ rơi em.” Huống hồ hiện tại, Diệp Khuynh Trú chắc chắn với cảm xúc của , chắc chắn chỉ thích một duy nhất, chắc chắn đó chính là cùng sống đến hết đời.
Diệp Vĩnh Hoan thấy yên tâm hơn nhiều. Diệp Khuynh Trú chọn , ít nhất là khi đổi, bản cũng nên tin tưởng .
Diệp Khuynh Trú thể thật sự là lạnh lùng, nhưng chắc chắn tồi.
Không đến chuyện khác, chỉ riêng giấc mơ đêm qua cũng xem như cho một viên t.h.u.ố.c trấn an, với rằng, thể tin nhân phẩm của Diệp Khuynh Trú!
Hai trò chuyện một hồi, gần ba giờ sáng. Đám sinh viên tràn đầy năng lượng bắt đầu chuẩn ngắm bình minh.
Diêm Kỳ cũng gõ cửa phòng Diệp Khuynh Trú hai . Lần đầu, hỏi: “Tiểu Trú, dậy ? Bọn chuẩn leo núi !”
Diệp Khuynh Trú nghĩ, tối qua Diệp Vĩnh Hoan kiệt sức cả tinh thần lẫn thể chất, chân cũng tiện leo núi, nên dứt khoát từ chối.
Một lúc , Diêm Kỳ , gõ cửa xong, ấp a ấp úng: “ờm, ... lão tứ nhà ở chỗ ?”
Diệp Khuynh Trú mà bực câu “lão tử nhà ” , đáp: “Ở đây chỉ em trai nhà .”
Diêm Kỳ lúc mới nhận , hai tuy em ruột, nhưng dù cũng là một nhà. Mình vẻ thiết mặt nhà thật sự, đúng là lố. “ đúng, em trai nhà ... Vậy em trai leo núi ?”
“Em cũng .” Thật là đám sinh viên ngốc nghếch.
Tiễn Diêm Kỳ xong, hai ngủ thêm một chút, đến gần mười giờ mới dậy ăn bữa chẳng sáng cũng chẳng trưa.
“Lát nữa ngắm đồng hoa ?” Ăn xong, Diệp Khuynh Trú hỏi Diệp Vĩnh Hoan.
Diệp Vĩnh Hoan do dự, nhưng cuối cùng vẫn .
Nghe trong thung lũng cả hoa thảo và phù dung nở rộ, còn các loại hoa theo mùa khác, là địa điểm nhất định ghé khi tới đây.
Nếu hôm nay thì Diệp Khuynh Trú cũng còn kỳ nghỉ, về lo công việc.
“Đi chứ! Người Trung Quốc câu, đến thì cho hết!”
“...Tối qua, em như thật sự chứ?” Diệp Khuynh Trú ngập ngừng, vẫn lo về trạng thái của Diệp Vĩnh Hoan tối qua.
Chuyện giải thích rõ ràng thì thật sự .
Diệp Vĩnh Hoan c.ắ.n răng, đành thẳng: “Đó là một chứng rối loạn tâm lý, em sợ tiếp xúc trực diện với cùng giới.”
Thật tối qua dựa lưng Diệp Cẩn, nhưng vì đó quá sợ hãi, nhịp tim vốn tăng cao, nên mới khiến tình hình vẻ nghiêm trọng như .
“Có chữa ?” “Armand giúp em trị liệu tâm lý . Anh thấy đấy, với em còn phản ứng bài xích nữa.” Diệp Vĩnh Hoan cố tỏ nhẹ nhàng.
Diệp Khuynh Trú chú ý đến điều khác: “Trước em từng bài xích ?”
Diệp Vĩnh Hoan nhớ đêm đầu tiên ngủ chung giường với Diệp Khuynh Trú, hình như khi đó bài xích ... Kỳ lạ thật.
Đã là vấn đề tâm lý thì cũng chỉ Diệp Vĩnh Hoan mới tự xác định .
Sau đó, hai cùng cáp treo lên núi, tiến thung lũng. Khi chọn nhà cây, họ lúc gặp nhóm đông đảo từ đỉnh núi ngắm bình minh trở về.
Lão tam thấy Diệp Vĩnh Hoan, mắt sáng rỡ chạy thẳng tới, nhưng khi đến gần trở nên ngập ngừng lúng túng. Thấy thế, Diệp Vĩnh Hoan lập tức lùi chiến thuật vài bước: “Lão tam! Sao trông như sắp tỏ tình thế ? , hứng với kiểu như nhé!”
Lão tam là kiểu đàn ông thẳng đét chính hiệu, liền lập tức lấy khí chất nam tính: “Xí, gì thế... , chỉ là xin thôi.”
Tối qua, khi nhận tin nhắn từ Diệp Vĩnh Hoan “ gầm giường ma”, lão tam cũng đơ một lúc. kiểu như lão tam, chính là dạng nhân vật trung thành gặp trong phim kinh dị, kiểu luôn điều tra rõ thứ khó hiểu trong đầu là gan. Sau đó, lão liền chui xuống gầm giường xem thử, ban đầu thấy gì, vì tâm lý thoải mái nên ngủ. đang ngủ thì quả thật thấy âm thanh y như lời Diệp Vĩnh Hoan mô tả.
Lão tam dọa tỉnh, c.h.ử.i một câu bật dậy bắt đầu hành động.
Sau một hồi lục lọi gần cả đêm, cuối cùng cũng tìm thấy một con chuột hamster ngu ngốc gầm giường. Nghe chỉ là chuột hamster, Diệp Vĩnh Hoan suýt nữa nghẹn thở: “Thứ khiến sợ đến mức lăn bò tháo chạy là một con chuột hamster?”
Lão tam gãi đầu, vẻ mặt ngây ngô: “ quên béng mất chuyện đó, cố ý hù ..”
Lúc đó vội tắm suối nước nóng nên quên nhốt con chuột, hamster nhét túi áo khoác, áo khoác vứt giường, thế là nó tự do vượt ngục ngoài dạo.
“ thật sự cảm ơn luôn đấy!”
Vừa dứt lời, Diệp Cẩn tới. Không rõ trốn , nhưng xem bộ cuộc thoại giữa Diệp Vĩnh Hoan và lão tam đều thấy cả.
“Hóa Hoan Hoan tối qua chuột dọa nên mới nhào lòng cơ .” Diệp Cẩn tươi rói, với ngoài thì giống như đang đùa vui vô hại.
Diệp Vĩnh Hoan thấy giọng là cả như dựng hết gai ốc, chỉ né càng xa càng . Cậu cảnh giác liếc Diệp Cẩn một cái, tiếp lời.
Diệp Cẩn cũng để tâm, vẫn tự nhiên hỏi tiếp: “Hoan Hoan thấy đỡ ? Tối qua thấy sợ đến mức tội nghiệp lắm, cũng hoảng hồn theo, suýt nữa xử lý .”
Thì là đang kiếm cớ cho hành động tối qua. Diệp Vĩnh Hoan cũng dám trở mặt rõ ràng với , đành căng mặt đáp khẽ một tiếng “cảm ơn”.
Diệp Cẩn : “Vậy khi về, Hoan Hoan nhất định nhận lời xin của đấy nhé.”
“Thật sự cần !” Diệp Vĩnh Hoan vội từ chối.
“Nhất định nhận.” Diệp Cẩn với giọng chấp nhận phản bác.