Pháo Hôi Chỉ Muốn Chết Cho Rồi - Chương 51: Hơi Ấm

Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:03:26
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Diệp Vĩnh Hoan chẳng mong đợi gì cái “xin ” của Diệp Cẩn, nhưng cũng tiếp tục dây dưa với ở đây, đành gật đầu cho lệ, quyết định về sẽ tìm cớ từ chối .

Diệp Cẩn cuối cùng cũng chịu buông tha cho , cùng những khác tham quan đồng hoa.

Diệp Vĩnh Hoan cũng chẳng với họ, ngắm khu nhà cây.

Có lẽ trong trí tưởng tượng của tất cả bọn trẻ, đều một ngôi nhà cây nơi các tinh linh sinh sống. Diệp Vĩnh Hoan đầy hứng thú ngẩng đầu , vặn thấy Diệp Khuynh Trú bước từ trong nhà cây khi kiểm tra phòng. Từ góc độ lên, chân thật sự dài!

Ánh nắng loang loáng xuyên qua kẽ lá tán cây rọi xuống, vô tình chiếu lên thiếu niên tuấn tú đang căn nhà gỗ. Dù là tỷ lệ vóc dáng khuôn mặt, Diệp Khuynh Trú đều đến mức chẳng giống thật... Mơ màng quá, như tinh linh bước từ trong tranh.

Diệp Vĩnh Hoan gốc cây ngẩng đầu , trong lòng dâng lên một cảm xúc mạnh mẽ... Giống như vượt qua cả thời gian lẫn gian, chính là để tìm thấy báu vật .

Có thể do ánh mắt Diệp Vĩnh Hoan quá nóng bỏng, cũng thể vì Diệp Khuynh Trú quen với việc tìm bóng dáng trong khung cảnh, ánh mắt hai liền giao ... Một cái , vĩnh viễn khắc sâu.

Diệp Vĩnh Hoan rằng, thấy Diệp Khuynh Trú , đặc biệt, còn đang cao xuống cũng cảm giác như chấn động.

Thiếu niên xinh , tinh xảo giữa bãi cỏ như cổ tích, ngẩng đầu . Một tia nắng xuyên qua mái tóc, khiến từng sợi tóc đều lấp lánh trong quầng sáng. điều thu hút nhất vẫn là đôi mắt - mắt to, tròn ở đầu, cong nhẹ như mắt mèo, ánh sáng vụn trong mắt còn rực rỡ hơn vạn vật thế gian.

Muốn ghi khoảnh khắc quá...

Đó là suy nghĩ của Diệp Khuynh Trú.

Quả là ánh mắt giao tạo cảm giác rung động, bảo Tây Môn Khánh si mê Phan Kim Liên như thế.

Còn đây là suy nghĩ của Diệp Vĩnh Hoan.

Thấy Diệp Khuynh Trú thấy , Diệp Vĩnh Hoan liền vẫy tay với , tâm trạng âm u do Diệp Cẩn gây ban nãy lập tức tan biến.

Diệp Khuynh Trú xuống, hỏi lên xem thử.

“Lên còn xuống, phiền lắm.” Diệp Vĩnh Hoan dám thật là thấy chân thoải mái.

Diệp Khuynh Trú một cái, dường như đoán : “Đừng ham chơi, nếu thấy khỏe chỗ nào thì ngay với .”

Diệp Vĩnh Hoan , bắt chước miệng một cách kỳ quặc: “Đừng ham chơi, nếu thấy khỏe chỗ nào thì ngay với !”

Diệp Khuynh Trú bất ngờ đầu , bắt quả tang hành động nhỏ của .

“Em đang gì thế?” Diệp Khuynh Trú nheo mắt, giọng chút đe dọa.

Diệp Vĩnh Hoan vội nghiêm chỉnh : “Em chỉ là thấy mệt thôi.”

Rồi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nói với thì ích gì, thể đau em .”

Tuy nhỏ, nhưng tai Diệp Khuynh Trú vấn đề gì. Ngay đó, Diệp Khuynh Trú , bất ngờ bế bổng lên... vẫn là kiểu ôm trẻ con như hôm qua.

“Á!” Diệp Vĩnh Hoan giật , vội vã vỗ vai Diệp Khuynh Trú, đồng thời hốt hoảng xung quanh: “Thả em xuống mau, lỡ ai thấy thì ?”

May mà xung quanh ai, tất cả đều đang ở đồng hoa bên .

Diệp Khuynh Trú ung dung đáp: “ thể gì?”

“Anh... quá đấy, thả em xuống !” Diệp Vĩnh Hoan liếc qua thấy đang về phía , sắc mặt lập tức đỏ trắng, thở rối loạn.

Thấy , Diệp Khuynh Trú đành bất đắc dĩ đặt xuống. Diệp Vĩnh Hoan trừng một cái, chột sang hướng thấy ... May , chỉ là một nhân viên việc. Hơn nữa nhân viên đó hình như cận, cũng rõ bọn họ gì.

Diệp Vĩnh Hoan thở phào, trừng Diệp Khuynh Trú thêm một cái tự về phía nhà cây.

Tối hôm đó, cả nhóm tổ chức nướng thịt ngoài trời. Lão tam hăng hái chạy đến chia sẻ với bạn cùng phòng tối qua ngủ cùng - về bức ảnh chụp ban nãy.

Nói thật, bố cục lẫn ánh sáng đều khá tệ, nhưng thể phủ nhận khung cảnh thì thật.

Diệp Vĩnh Hoan hối hận vì để tránh mặt Diệp Cẩn mà xem đồng hoa ánh hoàng hôn.

Cậu bảo lão tam gửi ảnh cho , đó chuyển tiếp sang cho Diệp Khuynh Trú.

Người bên lập tức hiểu ý, [Hắc Bạch Điên Đảo]: Tối nay xem đồng hoa bầu trời đêm.

Diệp Vĩnh Hoan chịu, [Hộp Nhạc]: Tối đến hoa đều khép !

[Hắc Bạch Điên Đảo]: Vậy mai , chúng tự do hoạt động một ngày.

Diệp Vĩnh Hoan vui lên, nhưng thật cũng định tách khỏi nhóm... sợ khác nhận .

Đang định gõ chữ thì cái bóng dai dẳng xuất hiện, tay cầm hai ly nước trái cây, chuẩn đưa một ly cho .

“Không cần, khát.” Diệp Vĩnh Hoan từ chối.

Diệp Cẩn liền đặt cả hai ly nước lên bàn bên cạnh, tự nhiên xuống cạnh : “Hoan Hoan chơi mà cứ dán chặt lấy điện thoại, chẳng lẽ đang yêu qua mạng đấy ?”

...

Cậu đừng nữa, đúng là đừng nữa, tên cáo già đoán trúng thật.

Thấy Diệp Vĩnh Hoan vẻ mặt như nuốt ruồi, Diệp Cẩn nhịn bật ... khác hẳn nụ giả tạo thường ngày, là nụ xuất phát từ lòng thật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-chi-muon-chet-cho-roi/chuong-51-hoi-am.html.]

Cậu bỗng cảm thấy, một đứa em họ ngốc như , thật cũng khá thú vị.

Về phần Diệp Vĩnh Hoan cảnh giác với ... lẽ là do bản năng của động vật nhỏ đối với sự nguy hiểm chăng.

Nghĩ , cảm thấy... đáng yêu ghê.

Diệp Cẩn chợt nổi hứng trêu chọc, ghé sát tai Diệp Vĩnh Hoan, thì thầm: “Em họ nhỏ sợ như , ?”

Nghe , Diệp Vĩnh Hoan lập tức ngửa về một cách bản năng, tim đập “thình thịch” loạn xạ.

Cái tên Diệp Cẩn thế? Tự dưng hóa sói mặt ? Muốn g.i.ế.c diệt khẩu ?

“Ha ha ha ha ha...” Diệp Cẩn dậy, phá lên lớn.

Diệp Vĩnh Hoan thì vẫn nhíu mày chằm chằm .

Diệp Cẩn một lúc dừng , định xoa đầu Diệp Vĩnh Hoan nhưng né ngay, sững : “Hoan Hoan, hiểu lầm sâu quá đấy.”

Diệp Vĩnh Hoan tin.

Cho dù bây giờ đến mức là tội phạm thật sự, thì chắc chắn cũng chẳng ... tên mà điên lên thì đúng là bệnh nhân thật.

Thấy cảnh giác như , Diệp Cẩn cũng thêm gì, dậy rời .

công nhận, trêu chọc một sinh vật nhỏ yếu, bất lực, đáng thương khiến vui vẻ thật. Bảo nhiều thích nuôi thú cưng như thế.

Ăn tối xong, định ngắm hoa nữa, kết quả mới phát hiện bầu trời đầy trong tưởng tượng thấy , chỉ còn mây mù dày đặc, che kín trời trăng, ánh trăng lúc lúc .

“Trời thế , còn ?” Có hỏi.

Diêm Kỳ với tư cách tổ chức, chạy hỏi nhân viên phục vụ. Quay thì thông báo cho giải tán: “Tối nay , nhân viên còn hỏi chúng xem dự báo thời tiết .”

Mọi sững sờ, vội lấy điện thoại xem dự báo thời tiết – mấy ngày tới đều mưa!

Bảo điểm du lịch hot như thế mà dịp Quốc khánh ít đến .

Nhân viên còn gợi ý rằng nếu mai trời bắt đầu mưa thì thể cáp treo xuống núi, từ đó ngắm rừng núi trong mưa mù cũng là một cảnh riêng.

Diêm Kỳ nghĩ nghĩ, dù gì cũng là đám sinh viên tràn đầy năng lượng, sức còn hơn cả chó!

“Nếu rảnh thì tối nay vẫn thể thử, thì tới phòng , tụi mở game chơi đấu đội!”

Tối qua chơi game xong, trải qua một đêm giật gân như thế, Diệp Vĩnh Hoan chẳng hứng thú gì với đề xuất , bèn giả vờ hỏi Diệp Khuynh Trú một câu, hai “đồng lòng nhất trí” quyết định ngắm hoa.

Từ khu nhà cây đến thung lũng đều là đường bằng, Diệp Vĩnh Hoan cùng Diệp Khuynh Trú thong thả bước con đường lát đá cuội, chuyện trò rải rác. “Vậy mà mưa tận bốn ngày! Diêm Kỳ hướng dẫn kiểu gì thế, chơi mà xem dự báo thời tiết.” Diệp Khuynh Trú ngẩng đầu trời, giải thích: “Thời tiết núi khó đoán lắm, khi đến xem dự báo thời tiết , là trời quang đãng. Loại thời tiết nắng mưa trong núi sâu như thế là thứ khó dự đoán nhất, thường thì sát ngày mới thể xác định chính xác hôm sẽ như thế nào.”

Diệp Vĩnh Hoan xị mặt: “Thế thì mất hứng thật đấy.” Mưa tận bốn ngày, dù bọn họ tách khỏi nhóm để ngắm hoa ánh hoàng hôn thêm nữa cũng chẳng còn cơ hội, trận mưa trút xuống thì hoa cũng nát hết, kỳ nghỉ của họ cũng coi như kết thúc.

“Ngày còn dài, kiểu gì cũng dịp... Nếu em xem, chúng thể đến đây mỗi năm.” Diệp Khuynh Trú nghiêng đầu nghiêm túc .

Lòng Diệp Vĩnh Hoan thấy ngọt ngào dâng lên lặng lẽ, đưa tay định móc lấy tay Diệp Khuynh Trú.

“Sao ?” Diệp Khuynh Trú tay chạm , còn kịp phản ứng xem định gì.

Tính nết kín đáo của Diệp Vĩnh Hoan phát tác, ngẩng đầu trời: “Thì, thấy tay khô, thử xem tay khô .”

Diệp Khuynh Trú đưa tay lên lòng bàn tay : “Không khô.”

” Tức c.h.ế.t .

Diệp Vĩnh Hoan bước nhanh về phía , bỏ phía .

Diệp Khuynh Trú khẽ mím môi , sải bước đuổi kịp, nắm lấy tay . “Sao thế, giờ sợ khác thấy ?” Diệp Vĩnh Hoan giãy mấy cái nhưng thoát ... mà thật cũng định giãy mạnh, chỉ là kiêu một chút: “Trời tối om , ai mà thấy .”

Diệp Khuynh Trú bật , tiếng khiến lòng mềm nhũn: “Vậy thì hôn thêm cái nữa nhé, dù cũng tối om, ai thấy .”

Lần Diệp Vĩnh Hoan cũng nhịn mà bật , hàm răng trắng bóng lộ trong đêm tối. Cánh đồng hoa phủ mây xám thật cũng đến mức thất vọng như tưởng tượng. Hệ thống đèn trong khu du lịch tạo cảm giác dễ chịu, loài hoa nào cũng khép cánh ban đêm. Dù mang hướng nhân tạo khá rõ, nhưng vẫn hơn nhiều so với dự đoán của Diệp Vĩnh Hoan.

Hai lặng lẽ trong biển hoa vài chuyện nho nhỏ chỉ các cặp đôi mới , trở về. Việc sắp xếp nhà cây cũng giống như rút thăm ở khách sạn suối nước nóng .

Ban đầu Diệp Vĩnh Hoan vốn sắp xếp ở cùng phòng với lão tam, nhưng tối hôm qua phá lệ, cũng dứt khoát “đánh tráo khái niệm”, trực tiếp ở chung phòng với Diệp Khuynh Trú.

Nếu ai hỏi, sẽ do lão tam và con chuột hamster của tạo thành bóng ma tâm lý!

thì biện pháp luôn nhiều hơn khó khăn.

Nửa đêm về sáng, chân Diệp Vĩnh Hoan bắt đầu đau mỏi âm ỉ.

Cậu cố chịu một lúc, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn , bắt đầu khẽ nấc, rấm rứt.

Khi đang chán ghét chính , hận xác bệnh tật , một đôi bàn tay to, khô ráo mà ấm áp đặt lên đầu gối . “ thể đau em, dù ước gì thể... Điều , chỉ là cố hết sức giúp em dễ chịu hơn thôi.” Diệp Khuynh Trú hôn lên nước mắt , Diệp Vĩnh Hoan thấy, viền mắt cũng ươn ướt.

Khoảnh khắc đó, cơn chấn động trong lòng Diệp Vĩnh Hoan còn lớn hơn cả nỗi đau đang cảm nhận. Lúc mới hiểu ý Diệp Khuynh Trú đó - nếu sớm với rằng chân đau, lẽ đưa xuống núi từ sớm, tránh cho ẩm trong núi khiến thêm khó chịu.

Chính ngang bướng, để Diệp Khuynh Trú gánh lấy phần tự trách trong lòng.

 

Loading...