Pháo Hôi Chỉ Muốn Chết Cho Rồi - Chương 52: Bị Kẹt Lại Do Mưa

Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:04:46
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chân từng gãy thì thể nào hồi phục như , nó dễ ảnh hưởng bởi các yếu tố bên ngoài hơn, đây là di chứng thể tránh khỏi.

Diệp Khuynh Trú từ lúc nào chuẩn sẵn miếng dán giữ nhiệt, túi chườm điện, thậm chí còn đến phòng việc lấy một chậu nước nóng.

Diệp Vĩnh Hoan mơ mơ màng màng, ngủ lúc nào, chỉ rằng lúc , Diệp Khuynh Trú vẫn còn đang chườm chân cho .

Sáu giờ sáng hôm , Diệp Khuynh Trú gọi dậy.

“Sao dậy sớm ? Em buồn ngủ quá.” Diệp Vĩnh Hoan lầm bầm than thở, nhưng vẫn ngoan ngoãn dậy mặc đồ.

Diệp Khuynh Trú như Doraemon, tháng mười thể lôi từ ba lô một đôi tất dày cao đến đầu gối.

Vừa giúp Diệp Vĩnh Hoan mang , giải thích: “Chờ trời sáng mưa sẽ nhỏ , chúng tranh thủ xuống núi sớm.”

“Ừ” Diệp Vĩnh Hoan tiếng mưa lộp độp bên ngoài, gật đầu đáp lời.

Dù nhà cây chống nước đến thì cũng là nhà gỗ, tán cây rậm rạp quanh năm âm u, hễ mưa là ẩm ướt.

Trong phòng hệ thống sưởi tuần , nhưng thứ đó chỉ giúp bình thường bớt thấy ẩm lạnh, thể lừa đôi chân từng tổn thương nghiêm trọng của Diệp Vĩnh Hoan.

Vừa bước khỏi chiếc giường ấm áp, Diệp Vĩnh Hoan lập tức rùng . Diệp Khuynh Trú liền kéo chăn quấn như cái “ tuyết nhỏ”.

“Sao lạnh dữ !” Diệp Vĩnh Hoan từng trải qua sự chênh lệch nhiệt độ ngày đêm trong núi sâu, lập tức chịu nổi. “Chúng nhất định xuống núi ?”

“Xuống núi sẽ lạnh thế ... Em trong chăn suốt ngày, , còn chịu đựng cái chân đau từng đợt ?”

Vừa , Diệp Khuynh Trú lấy từ ba lô một chiếc khăn quàng cổ màu đen, khiến Diệp Vĩnh Hoan tròn mắt kinh ngạc: Anh chuẩn nhiều đồ thật đấy, giỏi ghê.”

Lúc sáng sớm là khi nhiệt độ thấp nhất, mưa cũng lớn nhất. Đến gần bảy giờ, mưa quả nhiên nhỏ nhiều, Diệp Khuynh Trú mượn hai cây dù từ nhân viên, hai liền khởi hành đến trạm cáp treo.

họ nhanh chóng phát hiện một vấn đề lớn.

Trước trạm cáp treo chục nhân viên tụ tập. Hai đến gần hỏi mới , ở gần một trạm gốc của cáp treo xảy một vụ sạt lở nhỏ.

“Không , ảnh hưởng gì đến trạm cả, chỉ là một phần sườn núi lở nhẹ thôi mà.” Một nhân viên chuẩn mở cửa trạm.

cũng đồng ý, ngăn , hai bên cãi cọ ầm ĩ, thành mới tụ tập đông như thế.

“Đừng mở vội, chờ kỹ sư Lý kiểm tra xong, chắc chắn nguy hiểm hẵng vận hành! Mất bao nhiêu thời gian chứ.”

Nghe , sắc mặt Diệp Khuynh Trú trở nên nghiêm trọng.

Cuối cùng hai bên thống nhất sẽ để xuống kiểm tra trạm , nếu an thì mới cho chạy cáp treo.

“Về nhà cây thôi.” Diệp Khuynh Trú kéo tay Diệp Vĩnh Hoan, truyền cho chút ấm áp.

“Tại ? Kiểm tra chắc cũng nhanh thôi mà? Chúng đợi chút cũng mà?”

“Chắc chắn nguy cơ tiềm ẩn” Diệp Khuynh Trú nghiêm túc. “Đừng trông chờ may mắn."

Chỉ mới mưa một đêm, lượng mưa nhiều mà hiện tượng sạt lở, chứng tỏ sườn núi đó vấn đề từ , mà phạm vi ảnh hưởng thì thể xác định.

Mưa còn kéo dài thêm bốn ngày nữa, ở trong núi thì còn đỡ, nhưng những đoạn đường tác động nhân tạo thì chắc chắn.

Đến gần trưa, mưa lớn hơn, bước khỏi rừng là một màn mưa dày đặc, tầm giảm xuống chỉ còn mười mét.

Nền móng của trạm gốc cáp treo lộ ngoài, cáp treo thể sử dụng nữa.

Đám sinh viên trường F giờ đều tụ tập trong căn nhà hình nấm, bàn bạc kế hoạch tiếp theo.

“Trời ạ, mưa chứ? còn đặt vé máy bay sáng mai để về quê chơi hai hôm mà.” Một than vãn.

Diêm Kỳ là tổ chức, oán trách nhiều nhất, lúc cũng bắt đầu cáu: “Sáng mai bay thì bây giờ xuống núi ! Có ai giữ , bộ xuống !”

vì thung lũng hoa là khu du lịch mới khai trương, đường sá thiện. Đoạn bằng phẳng thì trải đá, đoạn dốc thì vẫn còn là đường đất. Trời nắng còn thể , chứ mưa thế thì đúng là khó như lên trời.

Bị mắng xong, bạn thật sự đội mưa rời , định cuốc bộ xuống núi. Những còn , một lúc mới lên tiếng: “Vậy... bọn đây?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-chi-muon-chet-cho-roi/chuong-52-bi-ket-lai-do-mua.html.]

Diêm Kỳ đáp: “Làm ? Đợi hết mưa chứ . Ai cáp treo cũng hư cơ chứ.”

“Cũng chắc mưa suốt bốn ngày , chỉ là dự báo tạm thời thôi mà, chuyện mưa to thế.” Lão tam bước trấn an.

vẫn u ám, nhất là vài nhạy cảm, lúc bắt đầu thấy bất an.

Quả nhiên, nửa tiếng , con đường xuống núi sạt một đoạn. Cậu bạn giận dỗi bỏ lúc nãy nhân viên đưa về trong tình trạng lấm lem bùn đất.

Mấy yếu vía giờ thì hoảng loạn: “Giờ đây, khi nào tụi biến thành phiên bản đời thật của ‘Biệt thự tuyết lở ? Lương thực cứ cạn dần, cái c.h.ế.t ngày càng gần..."

“Bớt tiểu thuyết , bên nhân viên đường cung cấp thức ăn riêng mà, vài ngày thôi, mưa ngớt đường khác cũng xuống núi .”

Sau khi bàn bạc xong, ai về phòng nấy.

Diệp Khuynh Trú và Diệp Vĩnh Hoan trở căn phòng của hai . Thấy chẳng vẻ gì là lo lắng, Diệp Vĩnh Hoan nhịn hỏi: “Anh lo ? Nhỡ thật sự kẹt núi thì ?”

Thỉnh thoảng Diệp Khuynh Trú thấy, so với Diệp Vĩnh Hoan, khi mới giống lớn lên trong hào môn hơn. Vì ngay khi tin đường núi sạt lở, phản ứng đầu tiên của là gọi điện cho Diệp Tu Hiệt, nhờ ông khi thời tiết định một chút thì cho điều trực thăng tới đón bọn họ. đó nhân viên , tình trạng sạt lở nghiêm trọng, vẫn còn đường khác xuống núi, chỉ là đường đó sửa chữa gì, nếu quen đường núi sẽ thấy vất vả.

, đường xuống núi còn mệt hơn lên núi, vì trọng tâm cơ thể con luôn hướng về phía , khi leo lên thì lực đẩy và trọng lực tương trợ , còn khi xuống dùng sức giữ thăng bằng. Hơn nữa, còn mắc chứng sợ độ cao, từ xuống càng khiến tâm lý áp lực, dẫn đến việc xuống núi khó khăn hơn.

những chuyện đó với Diệp Khuynh Trú chẳng đáng gì. Hồi nhỏ, từng ông nội đón về sống trong núi suốt hai năm, mỗi ngày bốn giờ sáng dậy, cuốc bộ hai tiếng băng rừng vượt suối mới đến thị trấn học tiểu học.

Chỉ là... vẫn cưỡng cái tật chọc ghẹo ai đó để thỏa mãn tính cách phần xa của . Diệp Khuynh Trú giả vờ trầm ngâm một lát, đó nghiêm túc : “Vậy thì chỉ còn cách học theo Tiểu Long Nữ, ở Tuyệt Tình Cốc mười sáu năm thôi.”

Diệp Vĩnh Hoan đang ba hoa, bực lườm : “Khi nào cũng học trò khua môi múa mép thế?”

Diệp Khuynh Trú , kéo ôm lòng: “Không do câu hỏi của em quá... lạ lùng ? Một câu trả lời nghiêm túc bình thường chẳng xứng với sự vượt trội trong cách đặt câu hỏi của em”

Diệp Vĩnh Hoan nghiền ngẫm mới hiểu đang hỏi ngốc, tức thì nổi đóa. Cậu tiếp tục gặng hỏi, khi “trường hợp nhất vẫn trực thăng gia đình đến đón” thì lặng .

Cũng thôi, đây từng trải nghiệm cuộc sống hào môn, hai năm xuyên thư cũng chỉ ru rú trong nhà, tiêu xài gọi là sang thì cũng chỉ mua đồ đôi trong game cho và Hắc Bạch Điên Đảo. Diệp Tu Hiệt và Diệp phu nhân thì suốt ngày chẳng thấy mặt, mà gặp cũng sống kín đáo, hề vẻ gì là xa hoa.

Vậy nên việc nhận nhà giàu đến mức nào, bạn trai còn giàu hơn, chẳng là điều hợp lý ? “Không, là giác ngộ tư tưởng của em cao, em bắt đầu từ tầng lớp cơ sở, hòa nhân dân.” Diệp Khuynh Trú dỗ dành con mèo nhỏ khi trêu chọc nó.

Thời tiết trong núi đúng là khó đoán.

Đến trưa hôm , trời bắt đầu tạnh mưa, hơn ba giờ chiều, mưa dứt hẳn, mây tan để lộ bầu trời, còn cả cầu vồng treo ngang qua thung lũng.

Đám sinh viên ỉu xìu ban nãy bỗng bùng nổ sức sống: “Sau mưa trời sáng, fire in the hole!”

“Xông lên xông lên! Xuống núi!”

Nhân viên cảnh báo: “Không khuyên xuống núi lúc , vì mới hết mưa, đường trơn.”

Diêm Kỳ đáp: “Cảm ơn, nhưng bọn quyết định lời khuyên của .”

Lần nhân viên cũng khuyên ở trong núi, mưa thì cáp treo xuống, ngắm mưa trong thung lũng... nửa đầu bọn họ tin, kết quả mắc kẹt. May mà nửa , chứ thì giờ kẹt lơ lửng giữa chừng . Nhân viên còn cách nào, đành cử theo hộ tống.

Hai mươi lục tục theo nhân viên rời , chẳng bao lâu đến đoạn đường mà họ gọi là khó nhất.

Mấy con trai cái dốc mặt, trầm ngâm: “Cuối con đường ... là ?”

“Chắc là... điện Diêm Vương?” Lão tam phát ngôn ngô nghê, lập tức mấy bạn học đập đầu. Cậu cuống cuồng đổi lời: “Hu hu đừng đ.á.n.h nữa, là thiên đường nhé!” Diệp Khuynh Trú con dốc mặt, ước chừng 45 độ. Nếu trời khô ráo thì vấn đề gì, nhưng mưa dứt, ít, đá lát đường bằng phẳng phủ đầy rêu trơn trượt.

Anh sang Diệp Vĩnh Hoan, thấy gương mặt nhỏ của căng thẳng như đang suy tư chuyện lớn của đời .

Hình dáng đó khiến lòng Diệp Khuynh Trú mềm nhũn, suýt nữa kiềm ôm một cái nhưng mặt nhiều , đành nhịn xuống.

Diệp Khuynh Trú ghé sát , nhẹ nhàng bóp tay một cái - mềm mềm, ẩm - “ ?”

Diệp Vĩnh Hoan ngẩng đầu đầy kiêu hãnh: “Làm đàn ông thể ? Chỉ là đoạn đường hai trăm mét! Nếu em nổi... thì em theo họ !” Diệp Khuynh Trú bật : “Vậy thì hậu quả nghiêm trọng .”

Diệp Vĩnh Hoan đáp nữa, vì trong lòng đang căng thẳng... Cậu sợ độ cao, nhưng ở vị trí cao thì ai chẳng thấy run.

Chỉ là đoạn đường núi thôi, nếu tỏ sợ hãi thì sẽ xem thường mất.

Nghĩ , Diệp Vĩnh Hoan bèn cố tỏ bình tĩnh, âm thầm tự động viên bản trong lòng.

 

Loading...