Pháo Hôi Chỉ Muốn Chết Cho Rồi - Chương 57: Mơ Hồ Về Quá Khứ
Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:12:03
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa bước phòng, Trịnh Miễn ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức trong nhà, “Diệp Khuynh Trú, nấu món gì ngon thế?”
Diệp Khuynh Trú bước chân khựng , đó bắt đầu cởi tạp dề, “Thức ăn nấu đủ, tụi ngoài ăn nhé.”
“Có thể gọi cho một phần đồ ăn ngoài.” Diệp Vĩnh Hoan dài ghế sofa, mở miệng còn gay gắt hơn cả Diệp Khuynh Trú.
Diệp Khuynh Trú bước qua, nhẹ nhàng véo tai một cái, đó phòng đồ, Diệp Vĩnh Hoan len lén theo , để mặc Trịnh Miễn một ở phòng khách.
Trịnh Miễn một lúc, cảm thấy chán, nghĩ thầm: Diệp Vĩnh Hoan thể theo xem, ? Mình từng ở chung phòng với Trú suốt một năm cơ mà.
Nghĩ , liền dậy, về phía phòng ngủ của Diệp Khuynh Trú. Dù thì cũng lén gì, chỉ là qua hỏi bao lâu nữa thì xong.
Khi bước đến cửa phòng, mới phát hiện cửa đóng kín, bên trong truyền tiếng hai trò chuyện, định cũng ngưng .
Họ hình như đang cãi ... , đúng hơn là Diệp Vĩnh Hoan đang giận dỗi một chiều, giọng cao vút, còn Diệp Khuynh Trú thì vẫn điềm đạm như thường.
“Em tặng Ultraman, mà đem nó nhét đáy rương!” Giọng Diệp Vĩnh Hoan đầy kinh ngạc, thể tin nổi.
Diệp Khuynh Trú vẫn bình tĩnh, mang theo chút bất đắc dĩ, “Nó phát sáng trong đêm âm u quá, thấy rợn.”
Diệp Vĩnh Hoan vốn sợ mấy thứ đó, trong đầu tưởng tượng cảnh một món đồ hình cao một mét, phát ánh sáng xanh mờ giữa đêm tối... đúng là rợn thật. Khi nghĩ đến tác dụng trừ tà của thiết kế nhỉ?
Cậu bĩu môi, mạnh miệng cãi , “ cũng thể nhét nó xuống đáy rương, ít nhất cũng nên dùng thử chứ!”
Diệp Khuynh Trú vẻ khó, im lặng nửa phút, Trịnh Miễn mới thấy nhẹ nhàng lên tiếng, “Một thứ với chất liệu như , dùng... cũng bất tiện lắm mà.”
Diệp Vĩnh Hoan cũng im bặt, nhưng hình như đang suy nghĩ điều gì đó, một lát mới lên tiếng, “...Chất liệu của loa bluetooth ảnh hưởng đến chất lượng âm thanh ?”
“Cái gì? Loa bluetooth?”
Trịnh Miễn hiểu , thì hai đang thảo luận ảnh hưởng của chất liệu loa đến âm thanh... Quả hổ là học sinh trường danh giá, đề tài giờ học cũng đa dạng thật.
Trịnh Miễn phòng khách, bắt đầu suy ngẫm về sự khác biệt giữa với , lẽ chính vì thế mà mãi mãi thể đuổi kịp bước chân của Diệp Khuynh Trú.
Khi Diệp Khuynh Trú và Diệp Vĩnh Hoan , Trịnh Miễn kết thúc liệu trình tự chữa trị đầu tiên của , ngẩng đầu hai em nhà họ Diệp, thấy gương mặt Diệp Vĩnh Hoan vẫn đầy bực tức như dự đoán.
Còn vẻ mặt Diệp Khuynh Trú thì cảm xúc rõ ràng, chỉ là dường như còn lạnh lùng như nữa.
Ba cùng xuống lầu ăn, Diệp Vĩnh Hoan những năm ăn uống khá nhạt, giờ thành thói quen, chịu món nặng mùi. Diệp Khuynh Trú liền dẫn họ đến một nhà hàng Quảng Đông.
Nhà hàng nổi tiếng nhờ nguyên liệu rõ ràng minh bạch, đúng là thiên đường cho dị ứng như Diệp Vĩnh Hoan.
Khi nhân viên phục vụ dẫn họ chỗ , nảy sinh vấn đề.
Vì họ chỉ ba , đặt chỗ , đúng giờ cao điểm, nên nhân viên chọn cho họ một bàn bốn cạnh cửa sổ — kiểu hai một bên.
Diệp Khuynh Trú đợi Diệp Vĩnh Hoan xuống mới định cạnh , nhưng liền trừng mắt.
Một là ngoài ở đây, Diệp Vĩnh Hoan cùng bên với .
Hai là vẫn đang giận!!
Ánh mắt đó truyền tải hai tầng thông tin, Diệp Khuynh Trú dễ dàng hiểu .
Trong lòng “tặc lưỡi” một tiếng, xuống đối diện với Diệp Vĩnh Hoan... Ngồi đối diện cũng , ít nhất thể ngắm gương mặt lúc.
Sau khi hai chỗ, vẫn còn chính là Trịnh Miễn.
Trịnh Miễn ban đầu nhận giữa hai đang sóng ngầm, theo phản xạ liền định cạnh Diệp Vĩnh Hoan, hành động đến bản cũng chẳng nghĩ kỹ.
khi chuẩn xuống, liền bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của Diệp Khuynh Trú.
, lẽ nên cạnh Diệp Khuynh Trú mới .
Suy nghĩ đó cũng chẳng lý do gì rõ ràng, đầu óc Trịnh Miễn đơn giản, phần lớn thời gian chỉ theo bản năng, chẳng mấy khi phân tích sâu xa.
Diệp Vĩnh Hoan thì chẳng hề để tâm Trịnh Miễn ở , chọn Diệp Khuynh Trú cũng là chuyện hiển nhiên.
Ngồi một một bên sẽ thoải mái hơn nhiều.
Diệp Vĩnh Hoan ăn nhiều, ăn xong thì hai đối diện là hai tên con trai lớn xác đang ăn uống ngon lành, chẳng hiểu trong lòng thấy cơn giận cũng nguôi ngoai kha khá.
Cậu đoán lẽ là vì trông họ ăn uống quá ngon lành, khiến bỗng dâng lên một thứ cảm xúc như kiểu... tình phụ tử kỳ lạ gì đó.
Diệp Vĩnh Hoan một lát, thấy Diệp Khuynh Trú gắp một chiếc chả giò, ăn trông vẻ ngon miệng, khiến cũng thấy thèm.
nãy dứt khoát là ăn nữa, bây giờ ăn thì mất mặt một chút... Trong đầu Diệp Vĩnh Hoan chợt lóe lên một ý nghĩ, thử xem giữa và Diệp Khuynh Trú ăn ý .
Ý nghĩ đó thậm chí còn mạnh hơn cả cảm giác ăn chả giò, giống như mấy đang yêu cuồng nhiệt luôn thử xem đặc biệt trong lòng đối phương đến .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-chi-muon-chet-cho-roi/chuong-57-mo-ho-ve-qua-khu.html.]
"Chả giò ngon ?" Diệp Vĩnh Hoan tít mắt hỏi. Trịnh Miễn đáp, “Ngon lắm, ăn lúc nãy ?”
! Chính là kiểu phản ứng như ! Bước tiếp theo lẽ là "Cậu ăn thử một miếng chứ" mới đúng... Duy chỉ tiếc là câu đó Diệp Khuynh Trú. Diệp Vĩnh Hoan đầy mong chờ sang Diệp Khuynh Trú, đối phương thậm chí ngẩng đầu lên, chỉ hờ hững đáp một tiếng “Ừ.”
Diệp Vĩnh Hoan thấy vẻ tươi trong đáy mắt , trong lòng thấy vui, liền đá chân Diệp Khuynh Trú gầm bàn.
Diệp Khuynh Trú tao nhã lau miệng, ngẩng đầu lên, ánh mắt nghi hoặc , “Em đá gì?”
“...Em đá nhầm.”
"Đá nhầm?" Diệp Khuynh Trú nghiêng đầu liếc Trịnh Miễn bên cạnh, mặt lập tức sa sầm xuống. "Đá nhầm?" Trịnh Miễn đang nhét bánh bao miệng chợt khựng , khi phản ứng kịp thì mặt bỗng đỏ bừng...
Nghĩa là... A Hoan định đá ? Hành động ý nghĩa gì, hiểu...
Trịnh Miễn bắt đầu lạc dòng suy nghĩ miên man.
Cậu bỗng nhớ , hồi nhỏ hai cũng từng thiết thế .
Trịnh Miễn nhớ khi đó bạn với Diệp Vĩnh Hoan, thậm chí còn hứa sẽ mãi mãi bảo vệ .
Sau đó Diệp Vĩnh Hoan bắt đầu chơi cùng , hồi còn học mẫu giáo, hai ăn cơm cùng một bàn, ngủ trưa cùng một giường nhỏ.
Lúc nhỏ, Diệp Vĩnh Hoan chẳng hề tính khí , đáng yêu, mềm mại ngoan ngoãn, như một con búp bê xinh xắn.
—
Khi đó đá gầm bàn, lý do thì cũng chỉ loanh quanh vài cái ăn đồ trong bát của , ghét ăn phát tiếng quá lớn, hoặc nhờ ăn giúp món thích...
Những ký ức , bỗng nhiên trở nên rõ ràng vô cùng. Nghĩ đến câu Diệp Vĩnh Hoan , Trịnh Miễn cảm giác như mạch m.á.u trong khai thông, “A Hoan, ăn cái !”
Trịnh Miễn lập tức gắp một chiếc chả giò đặt bát Diệp Vĩnh Hoan.
Diệp Vĩnh Hoan chẳng Trịnh Miễn đang nghĩ gì, bản đang trong cơn tức giận, giờ ai gì với cũng là thêm dầu lửa, “ cần gắp!”
Trịnh Miễn khựng , hốc mắt bỗng đỏ lên... Trước từng c.ắ.n dở viên thịt, Diệp Vĩnh Hoan cũng chẳng thấy ghê mà vẫn ăn tiếp. “A Hoan..."
Giọng Trịnh Miễn run, lúc mới nhận , giữa và Diệp Vĩnh Hoan, từ lúc nào ngày một xa cách.
Ban đầu Diệp Khuynh Trú cũng nghẹn trong lòng, nhưng khi thấy Diệp Vĩnh Hoan trẻ con từ chối chả giò mà Trịnh Miễn gắp cho, liền hiểu ngay, Diệp Vĩnh Hoan đang giận dỗi với .
là vấn đề thật, rõ ràng Diệp Vĩnh Hoan gì, mà còn cố tình trêu chọc một phen. Diệp Khuynh Trú thở dài, dậy chuyển qua cạnh Diệp Vĩnh Hoan, tay luồn bàn, khẽ siết lấy lòng bàn tay . Diệp Vĩnh Hoan rút tay , hừ nhẹ một tiếng bằng mũi. Anh chuyển qua đây chỉ để nắm tay cái đứa trẻ con , đó nghiêm túc giải thích hành động khi nãy, “Xin , nên trêu chọc em.”
“ ăn xong mới phát hiện trong chả giò cà rốt, em ăn cà rốt.”
Diệp Vĩnh Hoan cũng dễ dỗ, chắc bởi vì thật sự thích , chỉ cần cúi đầu một cái, liền chẳng còn chống đỡ nổi, “Vậy... , tha cho .”
Diệp Khuynh Trú bật , xoa đầu , “Vậy để gọi phục vụ một phần khác nhé? Nhân cho cà rốt” Từ nãy đến giờ, Trịnh Miễn bên đối diện cứ như mộng du, đến cả chuyện Diệp Vĩnh Hoan ăn cà rốt cũng quên mất...
Hai hình như lành , bầu khí ngày càng hòa hợp, vốn dĩ còn ăn ngon lành, đột nhiên Trịnh Miễn thấy... no .
Có khi, nên chui xuống gầm bàn thì hơn.
Ăn xong bữa , Trịnh Miễn cũng cáo từ.
Cậu cũng việc riêng, vốn dĩ hôm nay định về trường, lúc ngoài thì tình cờ gặp Diệp Khuynh Trú, mới đuổi theo để giải quyết chuyện còn dang dở.
Diệp Vĩnh Hoan và Diệp Khuynh Trú cùng căn hộ, Trịnh Miễn một bước ngoài. “Trịnh Miễn? Cậu thế?”
Một giọng trong trẻo vang lên từ bên cạnh, gọi .
Trịnh Miễn nhận đó là giọng của Diệp Cẩn, đầu , lúng túng hỏi, “ ?”
Diệp Cẩn mặc một chiếc áo gió mỏng màu đen, bước từ trong bóng tối, mang theo khí chất như phủ mây đen, che lấp cả dáng vẻ ôn hòa thường ngày.
Trịnh Miễn thấy lạnh, “Diệp Cẩn? Sao cũng đây?”
Chỉ một từ “cũng”, để lộ nhiều thông tin. Diệp Cẩn mỉm , cảm giác ấm áp như gió xuân về, “ về lấy chút đồ, mà trông hồn vía lên mây thế?”
“Hả? trông như ?” Trịnh Miễn chớp chớp mắt, lúc như mới tỉnh , “À, ăn cơm với hai em họ của , chắc kiểu ở chung của họ cho choáng váng” “Ở chung kiểu gì? Hai đó thế nào?” Trong hai năm qua, hai họ lúc thể hiện mặt khác thì nhạt nhòa, lúc như thiết, Diệp Cẩn lúc cảm thấy họ hòa thuận, nhưng chỉ chớp mắt thấy họ lạnh nhạt, mỗi một nơi. Thật kỳ lạ...
Dù hai vốn thuộc về hai phe đối lập, nhưng Diệp Cẩn nhạy cảm cảm nhận , giữa họ dường như hòa giải .
vẫn kỳ lạ, khi hòa giải, lẽ quan hệ chuyển sang hướng nào đó... nhưng giữa hai hề đơn giản như .
Rốt cuộc là đang thiếu điều gì?
“Là cái gì chứ...” Diệp Cẩn lẩm bẩm. Trịnh Miễn thấy, tưởng đang hỏi , “Ừm? Là cách họ ở bên mà, Diệp Vĩnh Hoan nhất với , giờ vị trí đó Diệp Khuynh Trú thế ... gắp đồ ăn ăn, nhưng Diệp Khuynh Trú gắp thì .”
Trịnh Miễn trông như đả kích, càng nghĩ trong lòng càng bức bối.
Diệp Cẩn thì trầm ngâm giây lát, bỗng ánh mắt bừng sáng!