Pháo Hôi Chỉ Muốn Chết Cho Rồi - Chương 63
Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:25:24
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tim đập thình thịch, m.á.u dồn lên nhanh hơn, nhưng vẻ mặt của Diệp Khuynh Trú bình tĩnh, “Diệp Vĩnh Hoan, em lén uống rượu ?”
Diệp Vĩnh Hoan ngẩng đầu , thấy nghiêm túc như , cảm thấy nản lòng.
Chuyện , dễ dàng như tưởng tượng?
Hay là do kỹ năng quyến rũ của đủ?
Buổi chiều Diệp Khuynh Trú thế nào nhỉ? Tấn công trực diện?
Diệp Vĩnh Hoan bò dậy, chuyển sang tư thế quỳ , bất cần : “Em uống rượu, cứ ngửi thử .”
Cậu chỉ lén uống một ly rượu trái cây lúc Phó Vi Vi đang trò chuyện với Diệp Khuynh Trú, mà cũng hơn ba tiếng , bình thường thì lượng cồn cũng chuyển hóa hết, tin Diệp Khuynh Trú ngửi mùi rượu từ miệng .
Diệp Khuynh Trú thiếu niên xinh đang quỳ mặt, hai tay chống lên giường, hai chân trắng nõn xếp hai bên , ngẩng đầu , mí mắt cụp xuống, môi hé mở... vô thức quyến rũ.
“Mau lên, ngửi thử !” Người đang cố gắng quyến rũ còn thúc giục ngừng.
Diệp Khuynh Trú cảm thấy cổ họng khô khốc... cúi xuống, định tìm lấy chút “thuốc giải” từ chính kẻ đầu sỏ gây chuyện.
Vài phút , Diệp Vĩnh Hoan thở hổn hển đẩy Diệp Khuynh Trú , “Anh thấy mùi rượu đúng ?”
“Không chắc, để kiểm tra ?”
Đã thử một chỗ thì tất nhiên thể bỏ qua những thứ khác, với tinh thần cầu thị và thực tế, họ cũng lôi cả đống túi nhỏ giường thử... Có cái lấy loại, bằng mắt thường cũng thấy phù hợp.
Còn tiết học lúc tám giờ sáng... ai còn nhớ nổi nữa chứ.
Trưởng thành , gì khác xưa ?
Nếu hỏi Diệp Vĩnh Hoan, cảm thấy chẳng khác gì nhiều, điều duy nhất mà gia đình mong ở là ăn no ngủ kỹ, sống vui vẻ đến già.
Còn Diệp Khuynh Trú thì khác, trưởng thành là một dấu mốc, nghĩa là thể gánh vác trách nhiệm và nghĩa vụ.
Dạo Diệp Khuynh Trú bận rộn hơn , nhưng dù bận thế nào, vẫn giữ thói quen ăn cơm cùng Diệp Vĩnh Hoan mỗi ngày, ngày nghỉ thì ở trong căn hộ chơi game với , hoặc cùng ngoài.
Trước , vì từng gãy chân, Diệp Vĩnh Hoan ngại khác chú ý, gần như bao giờ ngoài. Về khỏi , luôn chơi... tất nhiên, điều kiện tiên quyết là Diệp Khuynh Trú cùng.
Họ thích nơi đông , thường tự lái xe xa, hoặc tới những khu thắng cảnh yên tĩnh ít .
Chớp mắt nửa tháng trôi qua, khi Diệp Vĩnh Hoan ngoại cảnh với câu lạc bộ nhiếp ảnh, nhận một tin nhắn từ Diệp Cẩn: [Quà sinh nhật của .]
Diệp Vĩnh Hoan hiểu gì, đến khi tan học về đến cửa căn hộ, mới thấy cửa đặt một cái thùng vận chuyển hàng .
Cậu đó lặng vài giây, đó lấy điện thoại chụp ảnh gửi .
[Hộp Nhạc]: Cái là gửi ?
[J]: Thông minh lắm.
Diệp Cẩn rõ ràng chờ sẵn phản ứng của , nên trả lời nhanh.
Khoảnh khắc đó, đầu Diệp Vĩnh Hoan nghĩ nhiều, chẳng lẽ vì chuyện hôm lễ trưởng thành hôm đó, Diệp Tu Hiệt chuyển cổ phần cho Diệp Khuynh Trú nên mới chạm khát vọng kiểm soát của Diệp Cẩn, khiến thể nhịn nổi mà tay?
hôm đó trạng thái của Diệp Cẩn nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến mức từng .
Thậm chí còn thì thầm bên tai mặt Diệp lão tam.
Cậu : Sinh nhật vui vẻ, vài hôm nữa sẽ tặng một món quà, mong là thích.
Chính vì trạng thái như thế, Diệp Vĩnh Hoan mới để tâm đến hành động đó của Diệp Cẩn.
Bởi vì trong nguyên tác, hôm đó Diệp Cẩn sẽ phát điên và bắt cóc Diệp Khuynh Trú.
hôm đó gì cả... càng lúc càng giống một bình thường.
Không, từ lúc Diệp Vĩnh Hoan bước thế giới đến giờ, Diệp Cẩn từng chuyện gì vượt quá giới hạn. Có lẽ, quá định kiến với con của Diệp Cẩn.
Cậu luôn suy đoán về tính cách của Diệp Cẩn dựa từng dòng chữ trong nguyên tác, đến mức chỉ một phía, đem cả những chuyện từng xảy đổ lên đầu .
Nghĩ đến đây, thể căng cứng của Diệp Vĩnh Hoan chợt thả lỏng. Có lẽ, nên một nữa định nghĩa con Diệp Cẩn, nhận theo hướng tích cực và khách quan hơn.
Chỉ cần gì , thì cũng cần luôn hoài nghi mang lòng thù địch với .
Tất nhiên, những phòng cần thiết thì vẫn giữ nguyên...
Giờ thì, một khi Diệp Cẩn thừa nhận thùng hàng cửa chính là món quà đến trễ của , Diệp Vĩnh Hoan cũng thoải mái đón nhận, nếu thật sự ý đồ gì, món quà cũng chẳng thể giở trò . Với tính cách của Diệp Cẩn, nếu quà vấn đề, tuyệt đối sẽ lấy danh nghĩa bản mà gửi .
Cậu sẽ dễ dàng để bản dính đến mùi m.á.u tanh.
Diệp Vĩnh Hoan mở nắp nhỏ phía thùng hàng, liếc mắt trong.
Bên trong tối om, rõ lắm, chỉ loáng thoáng thấy một con mèo lông trắng nhỏ xíu, gầy trơ xương, đang cuộn góc thùng, chiếm một bé tí, im lìm nhúc nhích, cũng chẳng kêu tiếng nào.
Diệp Vĩnh Hoan phần lo lắng, nhỏ giọng gọi nó: “Mimi.”
Cậu gọi mấy tiếng, chú mèo trắng mới phản ứng, nó dịch một chút... m.ô.n.g về phía Diệp Vĩnh Hoan.
Xem là một chú mèo mắc chứng sợ xã hội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-chi-muon-chet-cho-roi/chuong-63.html.]
động tác nhỏ đó khiến Diệp Vĩnh Hoan thấy một phong bì giấy chân nó, chắc là do Diệp Cẩn để .
Diệp Vĩnh Hoan cảm thấy Diệp Cẩn thật kỳ quái, chuyện gì chẳng thể nhắn tin qua WeChat, thích thì dùng QQ cũng ... mà thư.
Cậu mang thùng hàng nhà, lấy phong bì bên trong .
Trên phong bì còn ghi một địa chỉ, dường như cũng xa nơi đang sống.
Đây là địa chỉ gì?
Diệp Vĩnh Hoan thấy chút kỳ lạ, rút lá thư bên trong .
Phải rằng, Diệp Cẩn chọn cách thư cũng lý, ít nhất, nét chữ bút máy của thật sự đủ để khoe mẽ. Khi nội dung, Diệp Vĩnh Hoan lập tức hiểu địa chỉ đó là gì.
Mèo mất m.á.u khá nhiều, xác nhận là nó sống sót mới gửi đến cho . Món quà thích ? Xử lý thế nào, tùy theo ý .
Món quà mà Diệp Cẩn gửi, chỉ là chú mèo trắng trong thùng. Diệp Vĩnh Hoan lấy điện thoại, gõ một đoạn tin nhắn, đó chụp địa chỉ ghi phong bì gửi .
Xong xuôi, mới nhẹ nhàng bế chú mèo nhỏ trong thùng ngoài.
Nó thật sự nhẹ, gầy, ngón tay của Diệp Vĩnh Hoan chỉ cần vòng một vòng là thể chạm đến cả bộ xương bên lớp lông.
“Khổ , Mimi” Diệp Vĩnh Hoan nghĩ rằng, đây là món nợ nhân quả do mang đến... nuôi chú mèo nhỏ .
Mèo trắng dường như cảm nhận lòng thành của Diệp Vĩnh Hoan, nó ngẩng đầu một cái, nhẹ nhàng dụi trán ngón tay , miệng còn phát một tiếng “meo” khe khẽ, khiến trái tim Diệp Vĩnh Hoan run rẩy. Aaaa đáng yêu quá mất!
Diệp Khuynh Trú nhanh chóng trở về. Tin nhắn Diệp Vĩnh Hoan gửi đến tay và cả cha . Anh lập tức cho đến địa chỉ đó bắt , đồng thời thu thập chứng cứ, đó tức tốc về nhà để bàn chuyện với Diệp Vĩnh Hoan.
Cùng với còn nhân viên cửa hàng thú cưng... chỉ trong bốn mươi phút ngắn ngủi, Diệp Vĩnh Hoan mua đủ thứ: thức ăn, cát vệ sinh, đồ dùng cho mèo, cây leo. Riêng nhân viên giao hàng huy động đến tận sáu !
Mà đó còn chuyến đầu tiên, vài phút một nhóm đến, khi họ khỏi cửa thì khéo mở sẵn cửa giúp nhóm .
Diệp Khuynh Trú bước phòng, thấy Diệp Vĩnh Hoan đang bò thảm, tay cầm một cây xúc xích dành cho thú cưng, gầm ghế sofa gọi “Mimi Mimi Mimi” ngừng. Đến mức và nhân viên giao hàng nhà , cũng chỉ liếc một cái thôi, chẳng buồn quan tâm.
“...” Diệp Khuynh Trú cảm giác địa vị của sắp soán ngôi.
Anh cởi áo khoác treo lên, tới cạnh ghế sofa, “Con mèo con ở ?”
Diệp Vĩnh Hoan vỗ nhẹ bắp chân , “Đừng ở đây, Mimi sợ , nó chịu nữa.”
“Nó vốn dĩ chẳng mà? Có liên quan gì đến việc đây ?”
Diệp Vĩnh Hoan trừng mắt , “Vừa nãy nó sắp đấy, giờ chui trốn , về phòng , đừng để Mimi thấy”
Diệp Khuynh Trú: “...”
Tốt lắm, còn thấy mặt “Mimi”, bắt đầu ưa nó .
Thân phận bạn trai thể gặp mặt phụ đành, đến một con mèo cũng cho thấy mặt.
Diệp Khuynh Trú về phòng tiếp tục xử lý chuyện của Nhạc Thanh. Trước đó khi xác định địa điểm, Diệp Tu Hiệt cho trực tiếp đến tận nơi, tin báo là Nhạc Thanh đúng là sống ở đó, ở mấy tháng , bên trường học thì học, mà thuê thế điểm danh.
Trong giới sinh viên đại học, chuyện thuê điểm danh là hiện tượng phổ biến, nên khi Diệp Vĩnh Hoan là Nhạc Thanh, họ xác minh cũng phát hiện lén đến đây từ lúc nào.
Nhạc Thanh cũng kẻ ngốc, sắp xếp điểm danh cẩn thận, còn báo cáo chi tiết hành trình mỗi ngày, năng lực phản trinh sát cũng mạnh. Từ lúc bắt đầu nhắn tin cho Diệp Vĩnh Hoan mạng, cách ngày mới trường một , tạo dựng nhân cách bài bản.
Nếu nhờ địa chỉ lộ, e là nhất thời khó mà bắt nhược điểm của .
địa chỉ đó rốt cuộc lộ kiểu gì?
Diệp Khuynh Trú đang định sang hỏi Diệp Vĩnh Hoan thì thấy ôm con mèo trắng mắt hai màu bước .
Diệp Vĩnh Hoan ôm mèo, nở nụ lấy lòng: “Anh ơi, em nuôi Tiểu Bạch, ?”
Công nhân lắp xong cây leo cho mèo, đồ dùng cũng mua đủ cả, giờ mới nhớ hỏi , muộn quá ?
Diệp Khuynh Trú vốn cũng định phản đối, nhưng đột nhiên nuôi mèo?
“Nói , xảy chuyện gì?”
Diệp Vĩnh Hoan khổ, kể đầu đuôi câu chuyện.
Lúc đầu cứ nghĩ nuôi thú cưng là chuyện đơn giản, nhưng nãy, Tiểu Bạch từ ghế sofa bò , va nhân viên giao hàng rời , dọa đến nhảy dựng lên, đó thì bám lên chiếc áo vest mà Diệp Khuynh Trú treo lên.
Diệp Vĩnh Hoan hiểu nổi, một con mèo con mới năm tháng tuổi, móng vuốt sắc đến thế. Vậy mà chỉ với mấy cái móng nhỏ xíu, nó thể bám lên như đang leo núi, cuối cùng thì treo lủng lẳng bộ vest đắt tiền đó.
Diệp Vĩnh Hoan chạy tới bế nó xuống, mới phát hiện vải áo xước sợi, còn in mấy dấu chân mèo đen đen xám xám rõ màu.
Đến lúc mới sực nhớ, hình như Diệp Khuynh Trú mắc chứng sạch sẽ kỳ quặc, “Cho em nuôi mà, ơi.”
Diệp Khuynh Trú đưa tay bóp trán, mèo nhà cũng nuôi mèo nhà?
Nghĩ thấy cũng đáng yêu....
Biểu cảm mặt dịu , “Em nuôi thì nuôi... đúng , con từ ?”
“Diệp Cẩn tặng em” Diệp Vĩnh Hoan lắc lắc con mèo nhỏ, đáp một cách thoải mái.
Diệp Khuynh Trú: Được , càng thêm thích con mèo .