Pháo Hôi Chỉ Muốn Chết Cho Rồi - Chương 68: Chuyện Tình Cảm

Cập nhật lúc: 2025-11-07 11:28:32
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Năm hai mươi hai tuổi, Diệp Khuynh Trú gia nhập tập đoàn nhà họ Diệp, theo Diệp Tu Hiệt học cách kinh doanh gia đình. Tất nhiên, ngoài còn vài nghề tay trái, ví dụ như đầu tư ngành giải trí.

Chuyện bắt nguồn từ việc Diệp Vĩnh Hoan thấy Trịnh Miễn đầu tư phim, cảm thấy thú vị nên nôn nóng thử, thế là Diệp Khuynh Trú đầu tư mấy công ty giải trí đang bên bờ vực phá sản, sáp nhập mở rộng quy mô. Nhờ mối quan hệ thiết với nhà họ Trịnh, công ty giải trí của Diệp Khuynh Trú cũng nhanh chóng chỗ nhất định trong ngành.

Còn năm Diệp Vĩnh Hoan hai mươi hai tuổi, giành giải nhất trong một cuộc thi nhiếp ảnh quốc tế.

Bộ ảnh giành giải là loạt ảnh về khe suối trong núi. Điều khiến nổi bật là trong ảnh xuất hiện hiện tượng Tyndall, khiến bức hình trở nên sinh động như hồn.

Trước khi nhận giải, Diệp Vĩnh Hoan suýt nữa trong hậu trường, còn nhắn tin cho cha: “Cha ơi, con nhờ chụp ảnh kiếm tiền !”

Diệp Tu Hiệt vô cùng tự hào, lập tức gọi cả đám cô dì chú bác trong nhà cùng xem buổi lễ trao giải phát trực tiếp.

Diệp Vĩnh Hoan chuyện , nếu chắc chắn sẽ cảm ơn cha “bán con” như thế.

nghĩ kỹ thì cũng thể trách hết cho Diệp Tu Hiệt, phần lớn cũng do . Khi quá phấn khích, bước lên sân khấu xúc động đến mức tất cả những gì trong lòng.

“Bộ ảnh là do một quan trọng với cùng qua nhiều nơi, ngắm nhiều cảnh, tình cờ chụp ... yêu . Tất cả những cảnh thế giới , đều chia sẻ với . Người , nếu thấy hiệu ứng Tyndall mà chia sẻ ngay với yêu, thì sẽ nhận hạnh phúc.”

Tuy Diệp Vĩnh Hoan yêu là ai, nhưng bao năm nay, cùng khắp nơi chụp ảnh chỉ một: Diệp Khuynh Trú. Chuyến bộ ảnh , họ còn tới Nam Cực chụp cực quang. Khi đó, Diệp Khuynh Trú bận xử lý công việc từ xa, cẩn thận để lộ định vị về nhà.

Phòng khách nhà họ Diệp vẫn tràn đầy tiếng . Bà nội Diệp còn đùa với Diệp phu nhân, hỏi bà chuyện A Hoan đang yêu , bảo bà gọi điện cho A Hoan, một là chúc mừng, hai là hỏi thăm chuyện yêu của .

Bà nội còn : “Tốt nhất là đưa về luôn . Hai mươi hai tuổi , nếu là thì cứ định luôn cho yên tâm. Người già như cũng thấy nhẹ lòng hơn.”

Nói xong chuyện của Diệp Vĩnh Hoan, bà nội còn nhắc đến Diệp Khuynh Trú: “Thằng Trú cũng nên học A Hoan một chút, đừng ngày nào cũng chỉ việc cưng chiều em trai”

Mọi trong nhà ríu rít bàn về chuyện hôn sự của các con, chỉ Phó Vi Vi là từ lúc Diệp Vĩnh Hoan nhận giải đến giờ, sắc mặt trở nên cứng ngắc.

Đợi giải tán hết, bà mới dám để lộ cảm xúc thật với Diệp Tu Hiệt: “Gọi hai đứa điều đó về cho !”

Diệp Tu Hiệt bật : “Lúc nãy chẳng em còn con giỏi giang lắm ? Sao giờ thành điều ?”

Phó Vi Vi vốn là nữ cường nhân trong giới kinh doanh, nhưng lúc gì còn nhận thái độ của Diệp Tu Hiệt: “Hay thật đấy! Ba cha con các liên kết giấu ?”

Vừa dứt lời, mắt Phó Vi Vi đỏ hoe. Diệp Tu Hiệt thấy vợ như , liền chạm điểm mấu chốt: “Ai mà dám giấu em chứ... Cả ông bà già cũng .”

Phó Vi Vi tin, trừng ông một cái thật mạnh.

Thật , bà tức giận vì Diệp Vĩnh Hoan và Diệp Khuynh Trú ở bên , mà là đổi mối quan hệ giữa với Diệp Vĩnh Hoan... Từ lúc đón con ruột về nhà, bà luôn nghĩ cho Diệp Vĩnh Hoan nhiều hơn, chính tay bà nuôi lớn A Hoan, cảm xúc đó thực sự dễ gì buông bỏ.

Diệp Tu Hiệt cũng hiểu phần nào nút thắt trong lòng bà: “Làm con trai con rể chẳng khác là mấy. Hơn nữa cũng tiết kiệm công sức đối mặt cùng lúc với hai con dâu xa lạ, đúng ? Chúng nó vẫn gọi em là mà, em nghĩ xem, hợp lý ?”

Phó Vi Vi nghĩ nghĩ, thấy cũng lý, trong lòng đỡ hơn một chút.

Điều còn khiến bà buồn, chỉ là việc hai đứa con giấu bà... Chẳng lẽ bà là loại thấu tình đạt lý đến mức, đến chuyện yêu đương cũng dám thật? Che giấu gấp đôi ?

Lần trở về, nhất định lạnh nhạt với hai đứa con bất hiếu một phen, để chúng rằng chúng cũng lúc nổi giận.

ý định của Phó Vi Vi còn kịp thực hiện, thì một chuyện bất ngờ khác cho bối rối đến mức xoay kịp.

Lão Văn tìm đến tận nơi, nhận Diệp Vĩnh Hoan nhà họ Dạ, đưa lên gia phả nhà họ Dạ.

“Hồi đó ông sẽ quan tâm đến đứa nhỏ nữa ?” Phó Vi Vi bất mãn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-chi-muon-chet-cho-roi/chuong-68-chuyen-tinh-cam.html.]

Văn Đức Tài đáp: “Lão già tám mươi , con cháu trở về phụng dưỡng tuổi già thì gì sai?”

Vừa , Phó Vi Vi tức. Bà từng tận mắt chứng kiến lão già vô lương tâm đối xử với con trai bà như thế nào khi họ đến đón Diệp Khuynh Trú về.

Văn Đức Tài chỉ học hết cấp hai, nhưng ở thời của ông , như cũng coi là học vấn . Thêm đó, nhà chút của, trai, nên khi thiếu cô gái chịu lấy ông .

Chế độ một vợ một chồng căn bản thể thỏa mãn ông . Ông cưới ruột của Văn Thu Thụy, còn b.a.o n.u.ô.i thêm ba ở ngoài, thời đó đúng là phong quang rạng rỡ.

Sau , vợ chính sinh cho ông một đứa con gái, ông liền hài lòng với con họ nữa, cả lòng đều dồn ba bên ngoài. Về nhà họ Văn sụp đổ, ba bỏ chạy, Văn Đức Tài vì sĩ diện mà chịu , cuối cùng là vợ chính đồng cày cấy, bán rau nuôi cả nhà.

Về Văn Thu Thụy gả cho một đàn ông ở quê, cả nhà đều nông, điều kiện đỡ hơn, Dạ Trạch còn công trình, chỉ còn mỗi Văn Đức Tài là vẫn còn cao.

Ông già cũng lạ, tuổi tác cao mà vẫn mơ mộng con cháu bên ngoài thể nên chuyện lớn về phụng dưỡng ông . Còn vợ chính và con gái thì ? Ông từng trông mong gì ở họ. Trong mắt ông , gen của vợ chính hỏng, con cháu bà cũng chỉ là phận nông dân.

Vậy nên khi Văn Thu Thụy bỏ , để đứa cháu ngoại sáu tuổi, dù ông rõ đứa nhỏ đó cháu ruột, cũng chẳng thấy ông đối xử gì với nó.

Sáu tuổi nhớ , Văn Đức Tài liền bắt bé tự học nấu ăn. Đứa trẻ khi còn cao bằng bếp, bắc ghế nồi.

May mà Văn Đức Tài quá mất nhân tính, tuy dạy dỗ qua loa, nhưng ăn mặc chỗ ở vẫn thiếu. Có điều ông quá lười, cả ngày chỉ thích mơ mộng viển vông. Cũng may ông nuôi là Diệp Khuynh Trú - thông minh lanh lợi từ nhỏ - chứ nếu đổi là đứa trẻ khác thì sớm muộn cũng ông hỏng.

Diệp Khuynh Trú buộc trưởng thành sớm, tiền học đều dựa việc đến nhà nông thu mua rau đem bán, thỉnh thoảng còn đỡ đần sinh hoạt phí trong nhà.

Những ngày đó, so với lúc sống trong khu tập thể cùng Văn Thu Thụy, cũng chẳng dễ thở hơn là bao.

Sau , nhà họ Diệp tìm Diệp Khuynh Trú, đón về, trả cho Văn Đức Tài một triệu tệ tiền nuôi dưỡng. Văn Đức Tài tuy lôi thôi, lười biếng, nhưng bụng đơn giản, nghĩ mưu kế hiểm độc gì, chỉ thấy rằng cầm một khoản lớn như , còn đẩy cái đứa “gánh nặng” , là một vụ ăn quá lời.

, nhà họ Diệp dù ông đối xử với đứa trẻ, cũng truy cứu thêm trách nhiệm của ông . Còn về đứa cháu ruột ban đầu của Văn Đức Tài, khi đó Phó Vi Vi vốn nỡ xa, mà Văn Đức Tài cũng chẳng hề nhắc đến Diệp Vĩnh Hoan. Ông chỉ đề xuất nhận Diệp Vĩnh Hoan con nuôi, việc của đều liên quan gì đến nhà họ Dạ nữa.

Trong lòng Văn Đức Tài, Diệp Khuynh Trú là huyết thống của nhà họ Diệp, là mầm non cần bồi dưỡng, còn Diệp Vĩnh Hoan là dòng m.á.u từ vợ ông coi là tầm thường, là gen hỏng, chẳng gì đáng nuôi dưỡng. Hơn nữa, ông cũng từng tìm hiểu qua về , học một lớp bình thường, thành tích chắc khá, còn là một đứa què, một đứa què thì tương lai gì chứ? Sau ngay cả nông cũng nổi, chẳng nuôi ăn nuôi ở ?

Nghĩ , Văn Đức Tài vội vã xua tay: “Không, nhận!”

Cũng chính vì như , Diệp Vĩnh Hoan mới thể ở nhà họ Diệp với phận con nuôi.

bây giờ hiểu Văn Đức Tài kích động bởi cái gì, tự nhiên tìm đến tận nơi, đòi nhận tổ quy tông cho Diệp Vĩnh Hoan?

Nếu ông nghĩ rằng Diệp Vĩnh Hoan giá trị lợi dụng, thì cũng nên đợi đến bây giờ mới mặt. Dù là lúc chữa khỏi chân, khi đậu thủ khoa kỳ thi đại học, ông đều xuất hiện, chẳng hiểu bỗng dưng lúc lòi .

Văn Đức Tài cứ bám chặt lấy công ty nhà họ Diệp chịu , ăn vạ loạn. Ông lão tám mươi tuổi trực tiếp lăn lộn giữa đường, diễn xuất hình ảnh một tên vô ăn vạ đến mức sinh động tưởng.

Tập đoàn nhà họ Diệp ở trung tâm thương mại, khu vực mỗi ngày đều nhiều qua . Mà tâm lý phổ biến của con thời nay là luôn nghiêng về phía những yếu thế. Một ông lão già yếu rách rưới cổng trụ sở hào nhoáng của nhà họ Diệp, ngay lập tức khiến đám đông tin rằng chắc chắn là mấy giàu đang ức h.i.ế.p cụ già khốn khổ .

“Ông ơi, ông đây thế?” Có bụng thấy Văn Đức Tài ngay cửa công ty Diệp thị liền bước tới hỏi han.

Văn Đức Tài đây từng coi là học thức, cả đời từng việc nặng, thành đến lúc già trông vẫn còn chút phong thái. Lúc lăn lóc đất, qua thật sự t.h.ả.m thương, chẳng khác gì một nạn nhân đáng thương bắt nạt.

Một cô gái đường đỡ ông dậy, Văn Đức Tài cảm ơn lau nước mắt, nghẹn ngào : “Chủ tịch công ty cướp mất cháu trai , chịu trả . chỉ gặp cháu thôi, bao nhiêu năm , mà nó còn nhận là ông nữa..”

“Thật là thất đức, chuyện cướp con khác chứ, đúng là phú quý bất nhân, chúng phanh phui chuyện !” Cô gái định rút điện thoại đăng lên mạng. một cô gái khác cùng liền kéo tay cô .

“Khoan , nhớ tổng giám đốc công ty là bà Phó.” Cô bạn kéo cô gái một góc, nhỏ giọng phân tích: “Ông cụ thì đáng thương thật, nhưng nghĩ xem, chuyện cháu trai cướp lâu , ông bây giờ mới đến đòi ? Không rõ ràng gì cả... Nói chung thấy vấn đề, chi bằng báo cảnh sát xử lý cho công bằng.” Cô gái thấy cũng lý. Dù thường thương cảm bên yếu thế , nhưng xã hội ngày nay đầy rẫy yêu ma đội lốt , thể dễ dãi về phía ai khi rõ đầu đuôi.

Không cảnh, vội phán xét.

Văn Đức Tài thấy xung quanh nhiều thương cảm , mời ông sang chỗ râm nghỉ ngơi, mua nước cho, sẽ giúp ông liên hệ với lễ tân công ty, nhưng tuyệt nhiên ai bênh vực ông, lòng bắt đầu sốt ruột, lập tức gào lên cửa: “Phó Vi Vi! Bà dựa cái gì mà cho cháu về nhà?!”

 

Loading...