Pháo Hôi Chỉ Muốn Chết Cho Rồi - Chương 70: Mì Trường Thọ
Cập nhật lúc: 2025-11-07 11:33:57
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Diệp Vĩnh Hoan nhận bà ?
Dĩ nhiên là , chỉ đơn giản là để ý đến phụ nữ đó mà thôi.
Cậu thánh nhân, sẽ vì bất kỳ lý do nào mà tha thứ cho tổn thương mà bà gây cho Trú.
Còn về tình mẫu tử ư? Xin , vốn nguyên chủ, bận tâm đến mối dây ràng buộc m.á.u mủ với xác ... Kể cả là ruột của , cũng thấu, buông bỏ, chẳng còn hy vọng gì nữa. Huống chi như Văn Thu Thụy, càng thể quan tâm nổi.
Diệp Vĩnh Hoan rõ, Văn Thu Thụy tìm đến , chắc chắn chuyện vô tình. Bà trong lòng nhất định đang toan tính điều gì đó, đạt mục đích thì sẽ còn tiếp tục quấy rầy buông.
Mà như Văn Thu Thụy, vô trách nhiệm, bạc bẽo trong tình cảm, thể mục đích gì ngoài lợi ích chứ?
Không cần nghĩ nhiều, Diệp Vĩnh Hoan đoán lý do bà xuất hiện mặt .
Chắc chắn sẽ còn tìm tới nữa...
Quả nhiên, đến hai ngày , Diệp Vĩnh Hoan gặp Văn Thu Thụy trong tầng hầm giữ xe.
Cũng hẳn là tình cờ... Vừa bước khỏi thang máy, cảm nhận theo. Từ gương chiếu hậu của một chiếc xe gần đó, Diệp Vĩnh Hoan thấy bóng Văn Thu Thụy.
Lần bà đ.â.m nữa, mà thẳng thắn chặn xe của Diệp Vĩnh Hoan, yên bên cạnh, lên xe.
Ánh mắt bà khiến Diệp Vĩnh Hoan rợn cả sống lưng, trong đầu chợt nảy suy nghĩ: khi nào bà định giả vờ thương để đòi tiền t.h.u.ố.c men?
Thực , Diệp Vĩnh Hoan đoán trúng một nửa.
Văn Thu Thụy đúng là định chơi trò ăn vạ, nhưng để đòi tiền t.h.u.ố.c men, mà là để đưa bệnh viện chăm sóc, từ đó gầy dựng chút tình cảm.
là con kỳ lạ, khi cảm thấy đối phương còn giá trị lợi dụng thì sẵn sàng vứt bỏ thứ tình nghĩa.
khi phát hiện còn giá trị, một lòng hàn gắn quan hệ.
Trong mắt những như , tình cảm cũng chỉ là công cụ lợi dụng mà thôi.
Diệp Vĩnh Hoan thực sự cảm thấy mệt mỏi, đúng là sợ ăn vạ. Tuy hàng vạn cách để chứng minh sự vô tội, nhưng nghĩ thôi thấy phiền... Mà với như Văn Thu Thụy, một ăn vạ thất bại, thể nào cũng hai, ba. Không chừng kiếm chác gì từ , bà sẽ sang bám lấy Trú thì ?
Diệp Vĩnh Hoan cau mày.
Trước đây, từ lời kể của Nhạc Thanh, về phản ứng của trong tang lễ.
Nghe bà vẻ vẫn còn tình cảm với , nên mới vài phần bi thương và hối hận... dù , Diệp Vĩnh Hoan cũng chẳng hề ý định tha thứ cho bà .
Tổn thương gây thì là gây , bà hối hận thế nào cũng thể xóa bỏ. Cậu cần trong đám tang đó bà gì, thậm chí nhắc đến đó nữa.
Nói thật lòng, nghĩ Trú chắc cũng chẳng gặp Văn Thu Thụy. Mà bà còn đê tiện hơn, nỗi hổ thẹn áy náy đều là giả.
Không thể để bà tiếp cận Trú ...
Diệp Vĩnh Hoan khẽ lẩm bẩm, bước về phía chỗ Văn Thu Thụy đang ẩn .
Cậu trưởng thành, vấn đề tâm lý cũng gần như hồi phục. Cậu thể tự bảo vệ yêu thương, chứ mãi trốn lưng họ, kẻ yếu cần che chở.
Văn Thu Thụy thấy bước tới, lòng hoảng hốt một thoáng, nhưng kỳ lạ là, hai chân cứ như đóng đinh xuống đất, chẳng cách nào nhấc lên nổi để tránh .
Trước khi thật sự rõ khuôn mặt Diệp Vĩnh Hoan, Văn Thu Thụy vẫn hề ý thức rằng, đây là m.á.u mủ rứt ruột sinh .
Diệp Vĩnh Hoan thừa hưởng khá nhiều đường nét của bà , nhưng ngũ quan sắc sảo và lập thể hơn.
Lúc Diệp Vĩnh Hoan bước về phía , trong lòng Văn Thu Thụy chợt dâng lên một cảm xúc gì đó na ná như xúc động và cảm động.
Thậm chí bà còn nảy một suy nghĩ thế : lẽ là vì đứa con mà bà nuôi dưỡng năm xưa ruột thịt, nên bà mới mãi thể dành cho nó tình cảm sâu đậm. Có lẽ đây chính là ý trời, hoặc thể gọi là bản năng...
Văn Thu Thụy rốt cuộc cũng tìm một lời biện hộ hảo cho hành vi vô trách nhiệm của .
Bà nghĩ, thấy , chẳng qua là vì tiềm thức mách bảo rằng đứa trẻ con ruột nên mới thể yêu thương, thì ở bà .
Nhìn trai tuấn tú đang bước tới, Văn Thu Thụy nóng cả khóe mắt.
Con trai bà thật sự , còn xuất sắc đến thế.
Thế nhưng, Văn Thu Thụy nhận , sự xuất sắc đó chẳng liên quan gì đến bà .
Diệp Vĩnh Hoan cuối cùng cũng mặt Văn Thu Thụy, lễ phép và nhã nhặn chào một tiếng.
Văn Thu Thụy xúc động trong lòng còn lễ độ như nữa.
“Cậu, chào .”
Diệp Vĩnh Hoan nhíu mày, “Xin hỏi, rốt cuộc bà gì?”
Văn Thu Thụy chợt bừng tỉnh. Bà nhạy bén nhận , đứa trẻ từng thoát từ cơ thể , hình như hề thích bà .
Bà sực nhớ đến mục đích của , lập tức trạng thái “diễn xuất”.
bà cảm thấy đang diễn. Thực tế, thời điểm , Văn Thu Thụy thậm chí còn tin rằng cảm xúc của là vô cùng chân thật.
“Cậu, là Hoan Hoan đúng , ... là...
“Xin , quan tâm bà là ai. Làm ơn thẳng mục đích.” Diệp Vĩnh Hoan trong lòng rõ bà định gì, thậm chí còn buồn để bà hết câu, dứt khoát ngắt lời.
Văn Thu Thụy lộ rõ vẻ tổn thương.
kẻ tham lam thì chẳng bao giờ dừng chỉ vì một thất bại nhỏ nhặt.
Hơn nữa, lúc Văn Thu Thụy đúng là cùng đường. Nếu bán đống đồ mua, bà thậm chí đến tiền thuê phòng ngày mai cũng .
nếu bán thì ? Dù là đồ gần như mới nguyên, một khi qua tay bà thì cũng trở thành đồ cũ. Mà đồ cũ thì chắc chắn sẽ mất giá nhiều, chẳng hạn như đôi giày mười vạn , chỉ một thôi, giờ mà đem bán, cũng chẳng thể để giá mười vạn nữa. Đặt giá tám, chín vạn thì chắc mua.
Người dám chi chín vạn thì chắc gì tiếc thêm một vạn để mua đồ mới tinh, còn “săn hàng rẻ” thì thấy bớt một vạn vẫn đáng.
Mà bản Văn Thu Thụy cũng chẳng cái quyết đoán , bà cam tâm bán rẻ, càng thấy thiệt. Đằng nào cũng gặp Diệp Vĩnh Hoan , dù bà cũng là ruột của , chẳng lẽ để mặc bà đầu đường xó chợ?
Nghĩ đến đây, Văn Thu Thụy c.ắ.n răng, dẹp hết liêm sỉ sang một bên, mở miệng: “Con trai, hiện giờ thật sự khó khăn, con thể cho mượn ít tiền ?” Mượn tiền con trai thì nào mượn thật, chẳng qua là cho lệ thôi.
Diệp Vĩnh Hoan cũng cạn lời, rõ ràng dứt khoát , ngờ Văn Thu Thụy vẫn cố chấp nhận con.
Có điều bà chịu thẳng mục đích cũng , ít thể chuẩn , tránh để bà phiền đến của .
Diệp Vĩnh Hoan lạnh lùng bật , “Mẹ là Phó Vi Vi, bà là ai?"
Văn Thu Thụy còn gì mà hiểu, đứa trẻ định nhận bà .
Bà lắp bắp vài câu, cuối cùng vẫn dám là vợ của Dạ Trạch, là ruột của .
“Điện thoại ?” Diệp Vĩnh Hoan chìa tay về phía bà .
Văn Thu Thụy lập tức mở khóa điện thoại đưa , còn tưởng Diệp Vĩnh Hoan định thêm bà ứng dụng thanh toán để chuyển tiền. Kết quả Diệp Vĩnh Hoan nhận lấy điện thoại, "cạch cạch" tải liền năm sáu ứng dụng vay tiền về, đó đưa cho bà . Văn Thu Thụy vội vàng nhận lấy, giờ thì chẳng buồn diễn nữa, trực tiếp mở phần mềm thanh toán, phát hiện chẳng thu nhập nào. Đang định hỏi Diệp Vĩnh Hoan một câu thì kịp mở miệng, thấy hàng loạt ứng dụng mới xuất hiện màn hình chính.
Diệp Vĩnh Hoan khẽ , “Muốn vay tiền thì tìm mấy cái , chuyên nghiệp hơn nhiều.”
Vừa xong bỏ , Văn Thu Thụy cuối cùng cũng nhịn , “Cậu rõ ràng là ruột của , thể đối xử lạnh lùng với như thế?”
Diệp Vĩnh Hoan dừng chân, giọng điệu lạnh như băng, “Lạnh lùng ? Cần nhắc bà từng đối xử với , với Trú thế nào ?”
" dù cũng.." Văn Thu Thụy định , dù cũng là bà sinh , bà cũng nỗi khổ riêng, bà chỉ là một phụ nữ yếu đuối chẳng bản lĩnh gì, nếu tìm chỗ dựa mới thì sống thế nào... Diệp Vĩnh Hoan chẳng thèm lấy một câu, trực tiếp lên xe lái .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-chi-muon-chet-cho-roi/chuong-70-mi-truong-tho.html.]
Hy vọng bà thể hiểu thái độ của , từ đó dẹp luôn cái suy nghĩ kiếm chác từ . đối với một , khái niệm "liêm sỉ" vốn chẳng tồn tại. Người phẩm chất sẽ mãi chẳng hiểu , đời kẻ vô sỉ đến mức đó.
Vài ngày , khi Diệp Vĩnh Hoan đang ăn cơm, thấy Diệp Khuynh Trú nhận một cuộc gọi.
Ban đầu tâm trạng , nhưng máy xong, sắc mặt liền trở nên rõ ràng khó chịu.
"Là chuyện công việc ?" Diệp Vĩnh Hoan đặt đũa xuống, lo lắng hỏi.
Diệp Khuynh Trú nghiêng hôn nhẹ lên khóe môi , “Không .”
Rồi gì thêm.
Diệp Vĩnh Hoan phần vui, “Có chuyện gì giấu em ?"
Diệp Khuynh Trú thở dài, “Sinh nhật tám mươi của Văn Đức Tài, bảo về nhà một chuyến.”
Chuyện qua thì cũng lớn, nhưng cứ dính đến nhà họ Văn là Diệp Khuynh Trú khó chịu. Cho dù xử lý dễ, nhưng cảm xúc tiêu cực hao tổn thì là thật.
"Biết ngay là tìm tới ! Còn mang Văn Đức Tài cái cớ, chắc chắn bà dùng đạo đức ép !" Diệp Vĩnh Hoan tức giận đập bàn.
"Hử? Bà ?" Diệp Khuynh Trú nheo mắt, “ với em là em gặp Văn Thu Thụy nhỉ?”
"À.." Diệp Vĩnh Hoan lập tức chột mặt .
Diệp Khuynh Trú khẽ , đó nghiêm giọng giả bộ nghiêm túc, “Không lời là hình phạt đấy.”
Tiểu Hoan chính là đáng yêu ở điểm . Trong lòng một hệ thống phân chia rạch ròi ai ai sơ. Cho dù Văn Thu Thụy là ruột, chẳng ai quyền ngăn cản họ gặp mặt, nhưng trong lòng Diệp Vĩnh Hoan, cảm xúc của Trú, lời của , đều quan trọng hơn gấp nhiều lân.
Diệp Vĩnh Hoan trốn tránh mấy giây, đầu , “Sao sinh nhật Văn Đức Tài chỉ mời ? Em cũng di!"
Hai yêu luôn sẽ bảo vệ và che chở cho . Diệp Vĩnh Hoan cũng sợ Diệp Khuynh Trú chịu thiệt thòi trong lúc ở bên, dù trong lòng , Diệp Khuynh Trú vẫn là gì .
Diệp Khuynh Trú đáp, “Ý của Văn Đức Tài cũng là dẫn em theo.”
Đó mới là điều khiến cảm thấy khó chịu.
Văn Đức Tài dùng đạo đức để trói buộc thì thôi , giờ còn trói buộc cả Diệp Vĩnh Hoan? Hắn xứng ?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Diệp Khuynh Trú trở nên u tối.
Hôm sinh nhật Văn Đức Tài, ông đặt tiệc ở một nhà hàng khá trong huyện, tổ chức linh đình.
Người Hoa vốn là , cứ mười tuổi tròn là tổ chức linh đình. Văn Đức Tài lên kế hoạch cho đại thọ từ hai năm , tiền mở tiệc cũng để dành từ khi .
Một triệu tệ, với một ông già quê mùa mà thì vẫn dùng lâu, ví như ông thấy mở tiệc ở quy mô cao nhất , một bàn sáu nghìn, mười bàn cũng mới sáu vạn.
Vì khi Văn Thu Thụy về, tiền một triệu Văn Đức Tài từ sáu năm vẫn còn bảy tám trăm ngàn, trong lòng bà cũng từng nổi lòng tham.
dẫu Văn Đức Tài cũng là cha ruột bà , cái uy nghiêm của chủ gia đình tích lũy từ nhỏ khiến Văn Thu Thụy luôn e sợ ông .
Bà dám nhắm tiền của Văn Đức Tài, nhưng may mắn , Văn Đức Tài vốn là kẻ ích kỷ, sợ con gái nhòm ngó đến khoản tiền , nên cũng đồng ý phối hợp với bà , nhằm moi thêm chút gì đó từ nhà họ Diệp.
Tuy Văn Đức Tài đồng ý phối hợp, nhưng Văn Thu Thụy chẳng gì, mấy tìm hai đứa con trai, kết quả đứa nào chịu nể mặt.
Văn Thu Thụy thất vọng trở về quê, Văn Đức Tài đang chuẩn đại thọ tám mươi, bèn nghĩ rằng, nếu hai đứa con nhận , thì dứt khoát đừng bận tâm nữa, cứ tận dụng chúng một phen.
Hai đứa con nhà họ Diệp giờ đều là danh tiếng, bà dù cũng là ruột của hai đứa, tuy công lao, nhưng cũng đến mức tội lớn gì. Dù chỉ nuôi Diệp Khuynh Trú đến sáu tuổi, nhưng đó cha bà cũng tiếp quản việc nuôi dạy, nuôi tới tận mười sáu tuổi, mà nuôi dở, nuôi khỏe mạnh đấy thôi.
Con cái nhà họ Diệp giao cho bà nuôi, kết quả bà còn họ nuôi cho què cả hai chân, chuyện cũng tính sổ với nhà họ Diệp mới .
Văn Thu Thụy đảo tròn mắt, trong lòng tính toán ngừng.
Khi hai thanh niên tuấn tú bước cửa nhà hàng, Văn Thu Thụy gần như lập tức chạy đón... Dường như bà quên sạch chuyện đây, mỗi gặp riêng từng , bà chẳng bao giờ kết quả .
Hôm nay Văn Thu Thụy mặc bộ đồ hàng nhái bản cao cấp, với con mắt của Diệp Khuynh Trú hiện giờ, chỉ liếc qua nhận là đồ giả.
Anh hề nể mặt, ngay mặt đông đảo khách mời, trực tiếp vạch trần bộ đồ bà mặc là hàng nhái.
Tất nhiên, Diệp Khuynh Trú cũng thêm rằng tuy là hàng nhái, nhưng chất lượng cao, những món phụ kiện gắn đó cũng là hàng thật, giá trị cũng tầm bảy tám van.
Văn Thu Thụy là hàng giả thì lập tức nổ tung, xung quanh xì xào bàn tán, khiến bà cảm giác như mặt lột sạch, “Anh giả là giả chắc? Đàn ông như thì hiểu cái quái gì về thương hiệu chứ?”
Câu cũng hẳn là bà cố cãi chày cãi cối, mà là cảnh sống tạo thành. Những đàn ông bà từng quen, giỏi lắm cũng chỉ là phủ hộ mới nổi, thích vàng thật bạc thật, chứ đúng là chẳng rành thương hiệu.
Diệp Khuynh Trú nhướng mày, lập tức gọi điện cho đại lý độc quyền của thương hiệu đó tại Trung Quốc.
Trùng hợp là công ty giải trí của hôm nay ký hợp đồng với thương hiệu , đại diện cũng đang ở thành phố kế bên, bảo cử tới giám định là chuyện cực kỳ dễ dàng.
Văn Thu Thụy thấy gọi điện, mặt lập tức trắng bệch.
Bà còn ở nữa, vốn dĩ là sĩ diện cực kỳ, thế là cố nặn một nụ gượng gạo, : “Chờ giám định viên đến, bảo cô lên phòng nghỉ tầng hai tìm nhé, thấy khó chịu, lên đó nghỉ chút.”
Làm thì sẽ vạch mặt giữa bàn dân thiên hạ.
Diệp Khuynh Trú khẽ , rõ là giễu cợt tán thành, gật đầu, “Được thôi, dù đến lúc đó giám định viên cũng sẽ công khai cách phân biệt hàng thật với hàng giả lên mạng mà.”
Trước mắt Văn Thu Thụy tối sầm... Diệp Khuynh Trú từ đầu khẳng định đồ bà mặc là hàng nhái, bà thế nào cũng vô ích, chỉ càng khiến mất mặt.
Văn Thu Thụy chạy trối c.h.ế.t.
sóng gió bà gây vẫn lắng xuống.
Văn Đức Tài phát hiện chỗ náo động, qua thì thấy hai trai trẻ khí chất xuất chúng, vượt trội hẳn lên.
Trước đó ông còn chẳng thèm để hai đứa con trai mắt, bây giờ mới chợt hiểu ý đồ của con gái - hai đứa cháu ngoại ưu tú thế , cũng khiến ông nở mày nở mặt bao!
Lúc tiến hỏi Văn Đức Tài, hai trai tuấn tú là ai ...
Bạn bè mà Văn Đức Tài mời tới đều là trong thôn, cái tuổi của ông , thì cũng chỉ mấy bà vợ nhỏ và con cái của họ là thích.
Tầng lớp đến dự là dân lao động tầng , tất nhiên ai hai trẻ tuổi chính là hậu duệ ưu tú của nhà họ Diệp, chỉ cảm thấy hai thanh niên khác hẳn họ, từ đầu đến chân đều toát lên khí chất cao quý thể thành lời.
Văn Đức Tài ánh mắt ngưỡng mộ, tán thưởng từ đám đông xung quanh, đầu tiên cảm thấy, vợ chính quê mùa của , hóa cũng chút giá trị.
Tuy bà sinh một đứa con gái chẳng thông minh gì, nhưng con gái sinh một đứa cháu trai vận mệnh , đứa cháu nhà họ Diệp nhận nuôi, còn sắp xếp học đại học danh tiếng.
Con cái do nhà giàu nuôi dạy đúng là khác biệt thật.
, với tầm hạn hẹp và định kiến cố hữu với vợ cả, Văn Đức Tài đến giờ vẫn cho rằng, Diệp Vĩnh Hoan mang gen của vợ thì chắc chắn chẳng giống nòi gì, thể thi đậu trường , khí chất như hiện giờ, là nhờ nhà họ Diệp đổ tiền , chứ nếu thì chắc chắn chỉ là thứ bùn nhão, gánh nổi việc gì. hiện tại thế cũng , cũng khiến ông nở mày nở mặt, thế là Văn Đức Tài vui vẻ tuyên bố với , “Hai đứa là cháu ngoại của , đây là Tiểu Trú, hồi nhỏ từng chăm nó, bà con chắc còn nhớ chứ?” Lời là thật, đến cả Diệp Khuynh Trú cũng thể phản bác gì, đành cau mày một bên, để mặc Văn Đức Tài khoe khoang khắp nơi, còn tuyên truyền về nhà họ Diệp giàu thể nào, cứ như nhà họ Diệp là nhà họ Văn bằng. Quả nhiên, xung quanh ai nấy đều trầm trồ thán phục, ánh mắt Văn Đức Tài cũng đổi khác, “Ông Văn sắp hưởng phúc đấy.”
Văn Đức Tài đắc ý đến mức bộ râu như sắp dựng ngược lên.
Hai biến thành công cụ để Văn Đức Tài khoe khoang vẫn giữ vẻ bình thản, cứ thế ông thao thao bất tuyệt, thỉnh thoảng còn cúi đầu trò chuyện nhỏ với . “Anh , đợi ông khoe khoang xong phen , còn nợ ông gì nữa .” Diệp Vĩnh Hoan cũng chẳng hiểu vì Diệp Khuynh Trú chịu đựng Văn Đức Tài như , nghĩ tới nghĩ lui, chỉ thể cho rằng Trú quá bụng, dù Văn Đức Tài chẳng lành gì, nhưng dù cũng nuôi đến năm mười sáu tuổi, nên trong lòng vẫn còn ít nhiều tình cảm.
Diệp Khuynh Trú mỉm gật đầu với .
Thật lời Diệp Vĩnh Hoan chỉ đúng một phần... Diệp Khuynh Trú đúng là thù hằn gì sâu sắc với Văn Đức Tài, bây giờ nghĩ , còn thấy cảm ơn sự hà khắc của Văn Đức Tài, chính những điều đó mới khiến trưởng thành nhanh hơn.
Hôm nay xem như là trả hết phần tình đó, buổi tiệc , sẽ chút nương tay mà xử lý chuyện của Văn Thu Thụy.
Lúc , phục vụ bưng đến một bát mì trường thọ cho Văn Đức Tài - đang khoe khoang mãi dứt.
Văn Đức Tài định ăn mì, bỗng nhiên nhớ , nhiều đ.á.n.h giá cao Diệp Khuynh Trú như , thì ông cũng nên để thấy rằng, thừa kế nhà họ Diệp coi trọng thực do ông nuôi lớn, cũng cung kính với ông tuyệt đối mới đúng.
Thế là Văn Đức Tài vẫy tay gọi Diệp Khuynh Trú, “Tiểu Trú, đây múc mì cho ông ngoại .”
Chiêu , thực là để răn đe Diệp Khuynh Trú, nhắc nhở đừng quên ai mới là bề của . Chuyện cũng quá đáng, Diệp Khuynh Trú suy nghĩ chốc lát, định bước lên, dù đây cũng sẽ là cuối cùng ông thể sai khiến . đúng lúc Diệp Khuynh Trú định bước tới, Diệp Vĩnh Hoan đưa tay ngăn .