Pháo Hôi Chỉ Muốn Chết Cho Rồi - Chương 71: Công Nhận

Cập nhật lúc: 2025-11-07 14:48:09
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Diệp Khuynh Trú đầu , liền thấy Diệp Vĩnh Hoan tức đến mức hai má phồng lên như một con cá nóc nhỏ.

Diệp Vĩnh Hoan thấy sang, liền mấp máy môi thành tiếng hai chữ: “Em .”

Diệp Khuynh Trú chỉ ngập ngừng hai giây gật đầu đồng ý... Hai năm nay, vẫn luôn quan tâm đến tình trạng tâm lý của Vĩnh Hoan, nhưng cũng hiểu rõ mắc bệnh tâm thường vô thức che giấu bản mặt khác, giả vờ như chẳng khác gì bình thường.

Anh cần thêm cơ hội để quan sát, mới thể chắc chắn rằng Vĩnh Hoan thực sự khỏi hẳn, chỉ đang cố gắng diễn để yên tâm.

Hơn nữa....

Tuy với năng lực hiện tại, thể dễ dàng xử lý Văn Thu Thụy và Văn Đức Tài, nhưng cảm giác yêu bảo vệ khác.

Người yêu dùng cách của để bảo vệ , điều đó khiến Diệp Khuynh Trú cảm thấy như cả đều nóng lên.

Được yêu thương che chở vô điều kiện, chắc chắn là điều hạnh phúc nhất đời.

Diệp Vĩnh Hoan đến bên Văn Đức Tài. Người ngoài phân biệt ai là Diệp Khuynh Trú, ai là Diệp Vĩnh Hoan, chỉ thấy một trai đến mức giống thật tiến gần, bên cạnh Văn Đức Tài.

“Mày... gì đấy?” Văn Đức Tài liếc Diệp Khuynh Trú, ánh mắt dọa lui, đành dồn sự chú ý về phía Diệp Vĩnh Hoan.

Diệp Vĩnh Hoan mỉm , “Không đang lấy mì thọ cho ông ngoại ? Dù thì cháu mới là cháu ruột của ông, ngần năm , cũng đến lúc để cháu thể hiện chút hiếu tâm.”

Lời thì khách sáo, nhưng động tác thô bạo, trực tiếp giật bát từ tay Văn Đức Tài sang nồi lớn múc mì.

Ở đây phong tục, lớn tuổi mừng sinh nhật thì ăn mì thọ. Người múc mì nhất định là hậu bối khỏe mạnh, xuất sắc và tiền đồ.

Vì thế, múc mì thọ cho lớn tuổi xem là một vinh dự.

điều đó áp dụng cho Diệp Khuynh Trú.

Hiện tại, đều cháu ruột của Văn Đức Tài, mà là thừa kế danh giá của nhà họ Diệp. Nếu để việc , thì chẳng khác nào mất mặt ông , chứ chẳng vinh quang gì.

Diệp Vĩnh Hoan thì khác. Cơ thể thật sự là cháu ngoại ruột của Văn Đức Tài. Từ góc độ nhân quả mà , dù ông nuôi nấng , thì việc múc cho ông một bát mì cũng là điều đương nhiên.

Dù nghĩ , Diệp Vĩnh Hoan cũng định để ông ý.

Đã dám cùng Văn Thu Thụy bày mưu tính kế hãm hại Trú, thì đừng mong ngày đại thọ trôi qua suôn sẻ!

Mì thọ thực chỉ một sợi dài, để tránh đứt nên sợi mì khá to. Thật dễ gắp, chỉ một đũa là xong. Số lượng nhiều, chủ yếu mang tính tượng trưng, chứ để ăn cho no.

Diệp Vĩnh Hoan gắp một đũa mì từ nồi lớn, nửa nửa Văn Đức Tài: “Chúc ông ngoại mạnh khỏe sống lâu trăm tuổi... Ối!”

Cậu hét lên một tiếng đầy khoa trương, tay cầm đũa dùng lực mạnh khiến sợi mì... đứt đôi.

Cậu vẻ vô tội Văn Đức Tài, “Ông ngoại, tuổi thọ của ông... đứt .”

Mi mắt Văn Đức Tài giật giật, thở cũng trở nên gấp gáp.

Phải rằng, ông chuẩn cho ngày mừng thọ suốt hai năm trời, mà tiết mục quan trọng thế tên tiểu tử phá hỏng.

Lại thêm ông vốn mê tín, nếu chẳng tin rằng gene của vợ cả sinh hậu duệ . Lúc mì thọ gắp đứt, ông tức đến mức mặt đỏ tía tai, chỉ Diệp Vĩnh Hoan mà mãi nên lời, cuối cùng giận dữ quát: “Cút ngoài cho tao!”

Diệp Vĩnh Hoan nhún vai, cút thì cút, còn mong thế nữa là.

Diệp Khuynh Trú cũng bước theo.

Văn Đức Tài thấy, lập tức quát lớn: “Diệp Khuynh Trú, cho !”

Diệp Khuynh Trú thật sự , nhưng chỉ yên tại chỗ, “Ông Văn, ơn hiểu cho rõ, họ Diệp, bất kỳ quan hệ nào với ông cả.”

Văn Đức Tài chọc tức đến trừng mắt, ông mới khoe khoang khắp với bạn bè thích về mối quan hệ với Diệp Khuynh Trú, tức là gián tiếp khoe khoang quan hệ với nhà họ Diệp nổi tiếng. Vậy mà thằng nhóc nãy giờ tiếng nào, giờ mở miệng phủi sạch quan hệ.

Vậy những lời ông khi nãy là gì? Độc thoại ? Ông là thằng hề ?

Văn Đức Tài tức đến suýt nữa ngã lăn đất, tối đó còn phát tác nhồi m.á.u cơ tim, đưa bệnh viện cấp cứu. Một buổi mừng thọ tám mươi tuổi, suýt nữa trở thành ngày giỗ của chính ông .

chuyện cũng chẳng thể trách ai khác. Nếu vì lòng hư vinh nổi lên, nếu lời Văn Thu Thụy mà khởi lên ý nghĩ nên , thì cứ theo kế hoạch ban đầu, nhận lấy một triệu từ nhà họ Diệp an phận sống cuộc đời của , thì ngày mừng thọ hôm nay chắc chắn mỹ mãn.

Mà hai cùng rời , cũng những chuyện xảy đó.

Về đến nhà, Diệp Vĩnh Hoan hỏi Văn Thu Thụy xử lý thế nào, “Cứ dây dưa như thế cũng phiền lắm.”

Diệp Khuynh Trú hỏi , “Bà đòi tiền em đúng ?”

Diệp Vĩnh Hoan bèn kể chuyện bà dùng ứng dụng vay tiền với , khiến Diệp Khuynh Trú bật dứt, “Hoan Hoan thông minh thật đấy... em thể cho bà vay một ít.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-chi-muon-chet-cho-roi/chuong-71-cong-nhan.html.]

Trước đây, khi hai đưa cho bà một triệu, họ cắt đứt liên lạc . Lần mà còn đến tìm Diệp Vĩnh Hoan đòi tiền, Văn Thu Thụy cấu thành hành vi tống tiền, thể khởi tố hình sự, cộng thêm tội tái hôn trái pháp luật, tổng hợp cũng tù bảy tám năm.

Diệp Vĩnh Hoan Diệp Khuynh Trú mà gì, hóa hố đào sẵn cho .

“Anh thật tính!” Diệp Vĩnh Hoan .

Diệp Khuynh Trú nhịn nổi mà bật , nhưng vẫn cố giữ vẻ nghiêm túc, “Tính hơn nữa của , em còn . Em lời, hình phạt vẫn thi hành đấy.”

Diệp Vĩnh Hoan từng lăn lộn khắp các nền tảng tiểu thuyết nhiều năm, câu liền tưởng Diệp Khuynh Trú định gì mờ ám, nhưng nghĩ kỹ , cảm thấy đó phong cách của .

Mang theo tâm trạng tò mò bất an, trông chờ lo lắng, chờ đợi cái gọi là “hình phạt” của Diệp Khuynh Trú... cho đến tối.

Và cuối cùng Diệp Vĩnh Hoan cũng “hình phạt” đó là gì.

“Diệp Khuynh Trú! Sao xóa danh sách nhạc của em! Anh đó là kho báu em tích lũy bao nhiêu năm nay !” Đó là vài nghìn bài hát! Biết bao tâm huyết qua năm tháng!

Dù trí nhớ đến thì cũng cần thời gian để tích lũy chứ, gần đây ôn , căn bản chẳng nhớ nổi trong đó những gì.

Diệp Vĩnh Hoan ôm điện thoại rống, nguồn cảm hứng của ! Tan thành mây khói hết !

Diệp Khuynh Trú để ý, chỉ cho một bài học nhớ đời. Thực danh sách nhạc tải lên đám mây, xóa trong máy cũng chẳng . hiện tại sẽ cho Diệp Vĩnh Hoan .

Nửa đêm, Diệp Vĩnh Hoan lén dậy, cũng xóa bộ nhạc trong điện thoại của Diệp Khuynh Trú. Vừa định đặt điện thoại, bỗng nhớ tới một năm nào đó, thằng bạn cùng phòng từng gửi cho một món quà xin , hẳn hai terabyte phim lớn.

Cậu thói quen lưu lịch sử trò chuyện, nên tìm đoạn đó dễ, chỉ điều thể trực tiếp chuyển sang máy của Diệp Khuynh Trú, tải về máy mới gửi sang máy .

Vì chỉ xem đây là một trò đùa nhỏ quan trọng, nên cũng chẳng lên kế hoạch sắp đặt gì kỹ càng. Nếu cần nghĩ cách kín kẽ, để phát hiện, xảy sự cố, ... nhưng chuyện chỉ là trò nghịch vặt trong sinh hoạt thường ngày, chứ mối thù thâm sâu gì.

Mà đúng như dự đoán, mấy ngày , Văn Thu Thụy tìm đến Diệp Vĩnh Hoan. Lần lý do của bà còn chính đáng hơn: bà Văn Đức Tài bệnh nhập viện, cần một khoản tiền lớn, mà bà thì trắng tay, còn cách nào khác nên mới tìm đến Diệp Vĩnh Hoan cầu cứu. “Ông ngoại con bệnh tim, cần tim, tốn năm trăm nghìn, đó còn điều trị, dưỡng bệnh, ít nhất cũng bảy tám trăm nghìn nữa, thật sự còn cách nào khác ...” Người phụ nữ thật sự đau lòng, sụt sịt nước mũi, nước mắt, lớp trang điểm vốn luôn chỉn chu mặt cũng lem hết cả.

Thấy Diệp Vĩnh Hoan phản ứng gì, Văn Thu Thụy mở miệng, mang vẻ trách móc: “Nếu con gắp đứt mì thọ trong tiệc mừng thọ của ông, ông thể phát bệnh tim, thành như bây giờ... Mẹ đang trách con , chỉ là con xem, dù gì cũng là ông ngoại con, con cũng nên góp chút sức chứ, chẳng qua là sợ lương tâm con day dứt thôi.”

Diệp Vĩnh Hoan chỉ lặng lẽ diễn, hề cảm thấy c.ắ.n rứt chút nào, lương tâm yên vô cùng.

Đợi bà xong, trở tay ký cho một tấm chi phiếu một triệu, “Cầm lấy , cứu là quan trọng.”

Ngay khi Văn Thu Thụy rời khỏi, Diệp Khuynh Trú cầm giấy chấm dứt quan hệ với bà đến thẳng đồn công an, ngay lập tức thành lập tổ chuyên án.

Chuyện vốn chẳng điều Diệp Vĩnh Hoan quan tâm, nhưng bên Văn Đức Tài, vẫn đến bệnh viện xem thử một chuyến, vì vấn đề lương tâm, mà là để lấy bằng chứng Văn Thu Thụy dối lừa đảo.

Quả nhiên, tình trạng của Văn Đức Tài nghiêm trọng như lời Văn Thu Thụy . Hôm đó ông chỉ là do huyết áp cao nên ngất xỉu. Ở độ tuổi , chuyện đó cũng là bình thường. Chỉ cần viện điều dưỡng vài hôm là , chẳng tốn bao nhiêu tiền.

Tội danh tống tiền của Văn Thu Thụy là bằng chứng rõ ràng. Nay thêm một tội danh lừa đảo vì dối... Chuyện nhà họ Văn xem như kết thúc. Không còn Văn Thu Thụy xúi giục, Văn Đức Tài cũng chỉ là một ông già chẳng gì, chẳng dám gì, đáng bận tâm. Con mà, đôi khi là thế, đủ mới thể sống an vui.

Sau chuyện Văn Thu Thụy, khúc mắc trong lòng Diệp phu nhân ngược tháo gỡ. Khi Diệp Vĩnh Hoan, tâm trạng bà còn giống như .

Bà hiểu , kiểm soát con cái quá mức chỉ càng đẩy chúng xa hơn.

Thật , từ con trai biến thành con rể, cũng quá khó tiếp nhận như tưởng tượng. Như Diệp Tu Hiệt từng : Dù cũng đều gọi bà là , cụ thể là với ý nghĩa gì, thực chẳng khác biệt gì mấy.

Sau khi thông suốt, Phó Vi Vi liền dồn hết hỏa lực sang Diệp Tu Hiệt, “Tốt nhỉ Diệp Tu Hiệt, hai đứa con trai yêu , ông những cho , còn giúp chúng nó giấu ? Tình cảm bao năm qua đúng là phai nhạt ...”

Diệp Tu Hiệt vội vàng dỗ dành vợ.

Hai ông bà già mà còn tình cảm dính thế đấy, ngày nào cũng như đôi chim ân ái.

Sau khi dỗ dành bà xã, Diệp Tu Hiệt quyết định thăm hai đứa con.

Diệp Vĩnh Hoan và Diệp Khuynh Trú vốn thuộc kiểu giỏi biểu đạt tình cảm bằng lời. Sau khi nghiệp, hai vẫn ở căn hộ đập thông đó, như thế thể đường đường chính chính sống chung.

Lần cha đến nhà, Diệp Vĩnh Hoan trong lòng vẫn lo lắng. Dù thì đến, giống mấy .

Trước đây chỉ là đến thăm hai em.

Còn bây giờ, cảm giác chẳng khác gì đang đến thăm cô con dâu đắn đang sống chung với con trai.

Diệp Vĩnh Hoan mở miệng, gọi một tiếng “cha ”, thì cảm giác ngượng ngùng như con dâu mắt bố chồng càng rõ rệt.

Kết quả còn kịp hổ xong, Phó Vi Vi mở miệng, khiến như bùng nổ.

Phó Vi Vi hai , vẻ mặt nhẹ nhàng thoải mái, “Hai đứa định khi nào kết hôn đấy?”

Phó Vi Vi nhắc thì thôi, nhắc đến, Diệp Vĩnh Hoan suýt nữa quên mất thế giới hôn nhân đồng tính là hợp pháp!

Nói cách khác, bọn họ chỉ cha chấp nhận, mà còn cả thế giới công nhận! Còn pháp luật bảo vệ nữa!

Sau khi nghĩ thông điều đó, Diệp Vĩnh Hoan chỉ hận thể nhảy cẫng lên tại chỗ để trút hết sự phấn khích trong lòng!

 

Loading...