Pháo Hôi Nữ Phụ Không Làm Nữa - Chương 450:-- Diệt Vong ---

Cập nhật lúc: 2025-10-28 11:26:58
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KZnxuKI66

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Phí Dao chợt hồn, cúi mắt phúc phúc lễ, “Tạ nhị công tử khách khí .”

 

Tạ Phi gật đầu, thêm lời nào, chỉ ôm Thôi Cửu Trinh về phía cỗ xe ngựa đang đậu cách đó xa.

 

Trước khi , Thôi Cửu Trinh đầu vẫn còn ở mũi thuyền, gió thổi từ mặt hồ khiến tà áo nàng tung bay, khá vài phần dáng vẻ yêu kiều.

 

Dường như cảm nhận ánh mắt của nàng, Phí Dao gật đầu với nàng, khiêm nhường cũng kiêu ngạo.

 

Thôi Cửu Trinh cong khóe môi, theo sự dìu đỡ của Tạ Phi lên xe ngựa.

 

Trên đường về phủ, nàng cố ý bảo Như Vân mua chút đồ ăn, dù trong nhà vẫn còn mấy con thú nhỏ như đang chờ mớm mồi, nếu mang về chút gì, chắc chắn sẽ giận dỗi.

 

Tạ Phi đống đồ chất đầy xe, cuối cùng vẫn nhịn , “Đừng quá chiều chuộng bọn nhỏ.”

 

Thôi Cửu Trinh dừng một chút, chơi đùa với đồ ăn vặt mang về, khẽ : “Thỉnh thoảng cũng mà...”

 

Thấy dáng vẻ nàng duyên dáng, Tạ Phi cuối cùng cũng nỡ nàng thêm điều gì.

 

Trở về phủ, nàng mang những thứ mang về lượt gửi đến viện của Thái tử và Thôi Vân Anh, cuối cùng cũng khiến bọn họ vui vẻ một phen.

 

Ngày hôm , Thôi Vân Anh đang bốc hạnh nhân ăn đến chơi, vì hôm qua từng ngoài cùng nàng, bây giờ hỏi về Phí Dao liền dò hỏi một chút.

 

“...Cái Phí gia chẳng tự xưng là phái thanh lưu , bây giờ hăm hở đến lấy lòng Thôi gia chúng .”

 

“Hậu trạch đương nhiên một bộ quy tắc sinh tồn riêng, con bây giờ vẫn hiểu.”

 

Thôi Cửu Trinh chăm sóc hoa, cẩn thận tỉ mỉ tưới nước cho chúng, lượng nhiều ít đều cực kỳ yêu cầu.

 

Hiện giờ là tháng tám, cúc đen của nàng chăm sóc thật , đợi đến tháng chín chắc chắn sẽ nở .

 

“Cứ trong giới quý phu nhân kinh thành, ai thể thực sự là phái thanh lưu chứ!” Nàng rõ là giọng điệu châm biếm là gì, khiến Thôi Vân Anh dường như hiểu điều gì đó.

 

Ở kinh thành cũng ít ngày, đương nhiên hiểu rõ ý nàng .

 

Không khỏi nhăn mặt, “Lấy chồng thật phiền phức, nhiều chuyện như .”

 

Thôi Cửu Trinh lời , ngẩng đầu liếc nàng một cái, “Mới đến , con còn tông phụ, còn mệt hơn nhiều đó!”

 

“Ồ, nhị tỷ tỷ!” Thôi Vân Anh dừng tay đang cầm đồ ăn vặt, nét mặt ngưng trọng : “Tỷ bây giờ hối hôn còn kịp ?”

 

Thôi Cửu Trinh: “...”

 

“Muốn mơ thì về nhà mà mơ, đừng đến chỗ vướng víu.” Nàng vẻ mặt lạnh lùng đẩy khuôn mặt Thôi Vân Anh đang ghé sát .

 

Thôi Vân Anh bĩu môi, cũng để ý, nhét một hạt hạnh nhân miệng, rõ ràng: “Ta cảm thấy lấy chồng chắc sống bằng ở nhà, vạn nhất chịu ấm ức thì ?”

 

Thôi Cửu Trinh dừng một chút, ngẩng đầu nghiêm mặt : “Nếu phu quân con gây ấm ức ức h.i.ế.p con, Thôi gia nhất định sẽ khiến trả giá, nhẹ thì gia đình tan nát, nặng thì mất mạng!”

 

Sắc mắt nàng lạnh nhạt, dáng vẻ cảm xúc lúc học thần sắc của Tạ Phi một cách hảo, khiến Thôi Vân Anh sững sờ.

 

Nghĩ đến Vương Diễn và Vương gia, Thôi Vân Anh vô cớ liền tin lời nàng .

 

Cười ngọt ngào, nũng nịu khoác tay Thôi Cửu Trinh, cọ cọ.

 

Trước phát hiện nhị tỷ tỷ của như chứ!

 

Dường như ở bên nàng liền thể vô ưu vô lo, cảm thấy vô cùng an .

 

Cảm giác ngay cả tỷ tỷ vốn hiếu học hiểu lý lẽ nhất của nàng cũng từng cho.

 

“Nhị tỷ tỷ, tỷ thật .” Nàng hai mắt lấp lánh, đầy vẻ ỷ .

 

Thôi Cửu Trinh câu môi, “Mau buông , đừng chậm trễ tưới hoa.”

 

Thôi Vân Anh nghẹn lời, cả khoang n.g.ự.c cảm động tan biến như khói mây, nàng hậm hực nhét một nắm hạnh nhân miệng, nhai kêu rôm rốp.

 

Ngày Trung Thu , một đám Thôi gia dùng bữa sáng ở Ngọc Lan Hiên, Thái tử ăn uống no nê, mang theo Lưu Cẩn và mấy Cẩm Y Vệ về cung.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-nu-phu-khong-lam-nua/chuong-450-diet-vong.html.]

Còn về Tạ Phi và Thôi Cửu Trinh thì bái biệt lão thái gia và , vội vàng lên xe ngựa về Tạ gia.

 

Vừa đến phủ, liền thấy Tôn thị bận rộn đến choáng váng, chẳng cách nào, nàng kéo phu khuân vác cùng việc.

 

“...Trưa nay mẫu dự tiệc, muộn hơn một chút mới về, nhưng trong nhà sẽ vài đến, cần ở cùng tiếp đón, sẽ phiền con và tam thẩm thẩm. May mà các cô nãi nãi về, bằng còn bận hơn nữa.”

 

Tôn thị kéo Thôi Cửu Trinh .

 

Từ đằng xa, chỉ thấy tiếng đáp lời.

 

Tạ Phi các nàng xa, thì đến thư phòng của phụ .

 

Mèo Dịch Truyện

Vì thư phòng của Tạ Thiên cấm , nên nô bộc gác cửa thấy đến cũng gì, mà dâng nóng phục vụ.

 

Hơi bốc lên mặt , Tạ Phi liếc nô bộc, “Ngươi cứ tự việc ! Chỗ cần phục vụ.”

 

“Vâng!”

 

Đợi nô bộc lui xuống, dậy mò mẫm bên trong giá sách, lấy một cái hộp mở , lấy thứ tìm.

 

Trước án thư, liếc nhanh mười hàng quét qua nội dung giấy, sắc mắt dần trở nên thâm trầm.

 

Mấy tờ khác cũng lấy , càng xem sắc mặt càng lạnh lùng.

 

Chẳng nghĩ đến điều gì, đột ngột siết chặt ngón tay, chốc lát , đặt nguyên vẹn tờ giấy trong hộp.

 

Chẳng bao lâu, rời thư phòng trở về viện của , khi bước gian phòng quen thuộc, trong tâm trí khỏi hiện lên vài ký ức.

 

Hắn đến thư phòng của xuống, thấy bút mực giấy nghiên đều đặt ngay ngắn, như ma xui quỷ khiến, mài mực cầm bút, vẽ một bức chân dung.

 

Nhìn dung nhan quen thuộc giấy, đôi mày mắt lạnh lùng của cuối cùng cũng dịu đôi chút, tựa như dáng vẻ tuyết đầu mùa tan chảy, chợt tan biến sự lạnh lẽo.

 

Hắn đặt bút xuống, ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt trong tranh, dường như đang vuốt ve chính nàng .

 

Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng bước chân, mắt khẽ động, thu bức họa khô.

 

“Diệt Trung, vi phụ đây!” Tiếng Tạ Thiên vang lên, đó cửa mở .

 

Tạ Phi ngẩng đầu, mặt chút kinh ngạc, “Phụ đến .”

 

“Con đến thư phòng của ?” Tạ Thiên bước tùy ý xuống, lưng Tạ Phi cũng bước tới.

 

“Đều thấy ?” Hắn hỏi.

 

“Phải!”

 

“Con cảm thấy chuyện , thể là...”

 

Tạ Thiên chau mày thật sâu, nửa ngày vẫn hết câu.

 

Vẻ mặt lo lắng bồn chồn của đối lập rõ rệt với sự thản nhiên tự tại của Tạ Phi.

 

Rốt cuộc nhịn , thở dài một tiếng, “Nếu cứ như , danh tiếng của con với e rằng sẽ chỉ là...”

 

“Phụ !” Tạ Phi : “Hiện giờ chuyện ai , mà rốt cuộc sự thật , mười mấy năm trôi qua thật giả lẫn lộn ai phân biệt rõ ràng .”

 

“Con sai, nhưng bề , thể bỏ qua dù chỉ một chút khả năng loạn huyết thống hoàng thất.”

 

Tạ Thiên sắc mặt ngưng trọng, “Hơn nữa, vi phụ lo lắng chỉ điều , mà là nếu chuyện một khi kẻ lòng lợi dụng, thì triều đình e rằng sẽ nổi lên sóng gió lớn.”

 

Gần hai năm nay triều đình đổ bao nhiêu máu, nếu chuyện lật , e rằng sẽ là tai họa diệt vong.

 

Nghĩ đến đây, nghiêm mặt : “Diệt Trung, chuyện dù thế nào cũng thể để lộ, nếu ...”

 

“Phụ nghĩ rằng Đế Sư nắm giữ quyền lực qua hai triều hề ?”

 

Tạ Phi ngắt lời .

 

Tạ Thiên mà giật , lưng già mềm nhũn, suýt chút nữa vững.

 

“Con , Thôi lão ?”

Loading...