Pháo Hôi Quá Cuồng: Đế Tôn Nàng Trọng Sinh - Chương 267: Lĩnh Ngộ Thiên Cơ, Dị Tượng Kinh Thiên
Cập nhật lúc: 2025-12-13 03:03:18
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng kinh ngạc hết thảy mắt, bỗng nhiên nhận đây là thế giới chân thực mà nàng thấy, mà giống như một cõi mộng ảo.
Những luồng ánh sáng xanh lục phiêu đãng chung quanh khiến đôi mắt phần mỏi mệt của nàng trở nên trong trẻo, sáng rõ. Thậm chí, nàng còn phát hiện màu xanh lục ẩn chứa một sức mạnh vô cùng cường đại, tựa như huyền lực, và giờ phút đang ngừng trào trong cơ thể nàng.
Trong phút chốc, bộ ý thức của nàng trở nên mơ hồ. Nàng hoảng hốt như chạm đến điều gì đó, như chẳng cảm nhận gì. Đầu óc trống rỗng, suy nghĩ, gì cả. Chẳng cảm xúc, chẳng hận thù, cũng chẳng hỉ, nộ, ái, ố.
Chỉ còn sự an bình.
Cả thế giới dường như đều tĩnh lặng .
Nàng hề , Mộc Mạch trong cơ thể đang vận chuyển với tốc độ chóng mặt, từng đường kinh mạch trở nên rõ ràng hữu hình, huyền lực chảy xuôi bên trong cũng cuồn cuộn mãnh liệt hơn. Huyền lực của đất trời ngừng đổ về Lôi Đình Phong, còn nàng thì nhắm nghiền hai mắt, chẳng trời trăng gì nữa.
Nàng chỉ rằng, giờ phút thật ấm áp, tựa như khoảnh khắc khi chào đời, như một hài nhi trở về với khởi nguyên sơ khai.
Gương mặt vốn chút lạnh lùng của nàng cũng trở nên an tĩnh và dịu dàng, khiến dung mạo nàng càng thêm phần mê hoặc.
Giữa ngàn vạn lá xanh trong núi, nàng chính là đóa hồng phương duy nhất, nổi bật và rực rỡ lạ thường.
Lý Đinh Hương canh phía nàng, còn Nam Quân Mặc thì bên cạnh, hai tay ngừng bắt pháp quyết, cấp tốc tụ thiên địa huyền lực về nơi đây.
Huyền lực quanh họ dường như sắp ngưng tụ thành khối, hóa thành huyền thạch.
Trên mặt thoáng hiện nụ nhàn nhạt: “Đinh Hương, tu luyện , cơ hội ngàn năm một đấy.”
Lý Đinh Hương thoáng do dự, nhưng nghĩ đến Nam Quân Mặc ở đây trấn giữ, nàng liền chần chừ nữa, lập tức khoanh chân xuống, trong nháy mắt tiến trạng thái tu luyện.
Bên , Mộc Băng Vân huyền lực bao bọc kín mít. Tất cả t.ử Lôi Đình Phong đều cảm nhận huyền lực đang dồi dào đến mức khó tin. Huyền lực phiêu đãng giữa đất trời thực tế vẫn chút khác biệt so với huyền lực trong huyền thạch.
Huyền lực trong thiên địa là huyền lực sống, còn huyền lực trong huyền thạch chỉ thể dùng để sử dụng, chứ thể lĩnh ngộ bất cứ điều gì từ đó.
Thế nhưng, hiện tượng kỳ lạ Lôi Đình Phong lúc khiến các t.ử mừng rỡ kinh ngạc, ai do dự mà lập tức tiến trạng thái tu luyện.
Đáy mắt Nam Quân Mặc ánh lên vẻ vui mừng. Hắn ngờ nàng thể lĩnh ngộ nhanh đến , hổ là… Khóe miệng cong lên một nụ nhẹ, ánh mắt bỗng hướng về phía xa, chỉ thấy Lăng Tích Trần cùng đám đang bay tới.
Lập tức, phất tay hạ xuống một trận pháp, bao bọc bộ Lôi Đình Phong . Sau đó, hình xuất hiện bên ngoài, chặn đám Lăng Tích Trần .
“Nam thủ tọa, nơi xảy chuyện gì ?”
Lăng Tích Trần cũng thấy bóng hồng quen thuộc , thừa rằng chuyện thể là do nàng gây . vẫn kìm mà hỏi một câu, cảm nhận luồng huyền lực kinh thiên động địa , một sự lĩnh ngộ thần bí đến mức khiến kinh hãi.
Vì ?
Vì nàng khác biệt đến thế? Cơ duyên bực , chẳng bao nhiêu năm mới thể xuất hiện một ?
Ngộ đạo, chuyện mà tu sĩ cả đời mơ tưởng. Đáng tiếc, những tu sĩ tu luyện cả vạn năm cũng một ngộ đạo.
Tại Lưu Vân Phái, từng một ngộ đạo, đó chính là Nam Quân Mặc. Giờ đây, thứ hai, chính là Mộc Băng Vân. Thật thể tưởng tượng nổi, nhiều năm về , một t.ử ngụy Mộc Mạch như , tất cả đều xem thường nàng, cho rằng nàng chỉ là một phế vật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phao-hoi-qua-cuong-de-ton-nang-trong-sinh/chuong-267-linh-ngo-thien-co-di-tuong-kinh-thien.html.]
Ai thể ngờ , hơn hai mươi năm , t.ử thể ngộ đạo? Thực lực của nàng cũng xưa bằng nay. Giờ đây, ai dám mặt nàng một tiếng "phế vật"? Cũng chính vì nàng, mà bây giờ dù là kinh mạch phế đến , cũng ít dám nhạo.
Bọn họ vẫn luôn nhớ rằng, một như thế, nàng tên là Mộc Băng Vân, là một tiểu cô nương áo đỏ với vẻ mặt quật cường, để ấn tượng sâu sắc trong lòng mỗi .
Những kẻ từng nàng, tất cả đều nàng đuổi kịp và vượt qua, hơn nữa vĩnh viễn thể nào theo kịp bước chân của nàng nữa.
Vậy mà hôm nay, nàng ngộ đạo.
Rất nhiều cảm thấy cổ họng khô khốc, khó nuốt trôi. Đây thật sự là phế vật ?
Đây thật sự là một kẻ tu luyện bỏ ?
Trong lòng họ luôn cảm thấy thoải mái, chuyện phá vỡ quy luật thông thường, khiến họ khó lòng tin nổi.
Đặc biệt là Mộc Phong Tuyết. Nàng chằm chằm nữ t.ử áo đỏ đang vô huyền lực bao bọc đến mức còn thấy rõ mặt, trong lòng bỗng nhói lên một cơn đau. Tại ? Một Mộc Băng Vân cỏn con khiến nàng bực bội đến thế ?
Lẽ nào Mộc Băng Vân chính là khắc tinh của nàng?
Nàng cố nén sự thôi thúc xông qua phá hoại. Đôi mắt nàng phảng phất chút đỏ ngầu, vì để khác phát hiện sự bất thường, nàng chỉ thể cúi đầu. Nàng sợ rằng, chỉ cần ngẩng đầu lên, sẽ liều xông tới, phá nát tất cả thứ bên đó.
nàng , dù xông qua, cũng chẳng thể phá hoại gì, mà còn Nam Quân Mặc g.i.ế.c c.h.ế.t chút lưu tình.
Nàng hề nghi ngờ, Nam Quân Mặc bảo vệ Mộc Băng Vân đến mức độ thần đều căm phẫn. Giờ đây còn nhận nàng nghĩa , chuyện như , ai dám tin?
“Ngộ đạo a!”
Nam Quân Mặc cợt, cà lơ phất phơ : “Sao thế, các vị quên mất năm đó bản tọa ngộ đạo ? Cũng tương tự như nàng thôi, ?” Hắn ngước bầu trời, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc. Khẳng định là giống, ngộ đạo của nàng khác biệt.
“Nam thủ tọa, …” Lăng Tích Trần thực hỏi, liệu thể để các t.ử khác đến đây tu luyện một chút .
Nam Quân Mặc thấu sự khó xử của , liền thẳng: “Chẳng là nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi ? Trừ Mộc Phong Tuyết và mấy trong nhóm các ngươi , những khác đều thể đến.”
Bị Nam Quân Mặc chỉ đích danh, Mộc Phong Tuyết hổ đến nhường nào. Hắn thêm: “Ta nghĩ Mộc thủ tọa chắc sẽ để tâm , đúng ? Dù đây cũng là phúc lợi cho tử, bây giờ là thủ tọa của Lăng Vân Phong, e là hạ đến đây nhỉ? Với thiên phú của ngươi, chẳng mấy năm nữa cũng sẽ là cường giả Huyền Hoàng cảnh, chút phúc lợi từ việc ngộ đạo , thật sự chẳng đáng là gì.”
Nam Quân Mặc một tràng, khiến Mộc Phong Tuyết càng thêm tức giận.
Chỉ nàng hừ lạnh một tiếng: “Nam thủ tọa lo xa , bản tọa cũng ý đó. Đệ t.ử Lăng Vân Phong của cũng cần đến đây, dù cũng xa xôi quá.”
Nghe , Nam Quân Mặc đến vô cùng vui vẻ, chỉ mong thế.
“Bích thủ tọa, mau đưa t.ử của các qua đây !”
Những t.ử tự nhiên là tất cả, mà chỉ là những các thủ tọa coi trọng, đưa vài qua hưởng chút phúc khí, vạn nhất thể lĩnh ngộ điều gì, đó chính là phúc lớn.
Bích Tâm Liên vội vàng lời cảm tạ, phái trở về mang những t.ử coi trọng đến.
Những còn cũng y như , chẳng mấy chốc, một đoàn đông đảo kéo đến. Trong đó, một bóng hình màu xanh lam, chính là Thủy Huyễn Nhi, cũng nhiều năm gặp nàng.
Thủy Huyễn Nhi giờ đây trầm lặng, ít nhắc đến tên nàng. Nếu thấy nàng xuất hiện, phảng phất như hề tồn tại.