7
 cất sách, theo  Đường Tinh Tinh xuống lầu.
Khi còn mấy bậc thang cuối cùng. 
 bước đến bên cạnh nó, nhân lúc    chú ý, bỗng hét to một tiếng,  lăn thẳng xuống cầu thang.
  sấp  mặt sàn, đôi mắt rưng rưng  chằm chằm Đường Tinh Tinh đang ngẩn  tại chỗ.
"Sao em  đẩy chị?"
"  !" Nó phủ nhận.
  một  cô đỡ dậy, ôm lấy cánh tay, khẽ : "Em    thì là   ."
Các bậc trưởng bối đều   bằng ánh mắt đầy thương xót.
Khi  đối diện với ống kính, diễn xuất của  luôn cực kỳ .
Đường Tinh Tinh tức đến nỗi tính khí đại tiểu thư nổi lên, giậm chân một cái: "Mẹ,  xem Đường Vũ kìa!"
Mẹ đang tiếp khách ngoài cửa,  đầu  sang, theo thói quen quở trách :
"Đường Vũ! Hôm nay là sinh nhật , con cũng  chịu yên phận một chút  ?"
  một  nữa nén xuống phản xạ  phát điên.
Nước mắt theo gò má từng giọt từng giọt rơi xuống.
Nỗi ấm ức  thật chẳng cần  diễn .
Bao năm qua,  đều tự chui  chăn  một , đây là  đầu tiên   mặt nhiều  như thế.
Đám họ hàng bắt đầu thì thầm:
"Mẹ của Tiểu Vũ  hỏi rõ gì  mắng con bé ."
"Chị   , hồi nhỏ Tiểu Vũ   nó đánh   bao nhiêu , Tinh Tinh thì  từng  đụng đến một ngón tay."
"Tiểu Vũ từ nhỏ đến lớn đều  ngoan, cũng   tại   nó   thích nó."
"Tính tình Tinh Tinh kiêu căng như , còn  vấn đề tinh thần,  nghi  do  nó nuông chiều mà  hết đấy."
"Hại cả hai đứa nhỏ..."
Đường Tinh Tinh  thấy  ai  về phía , họ hàng bắt đầu chỉ trích nó, còn nhắc cả đến vấn đề tinh thần   của nó.
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Nỗi ấm ức vì   hãm hại  dâng lên, cuối cùng nó  nhịn  nữa...
Nó nức nở một tiếng, mất kiểm soát, cơn điên bùng nổ.
Nó bắt đầu gào thét, tru tréo, bò sát mặt sàn, chửi rủa rằng tất cả đều do con đàn bà thâm độc là   hại nó.
Đám họ hàng  nó dọa đến mức kêu thét chói tai,  cả con nít òa  ngay tại chỗ.
 lặng lẽ tách  khỏi đám đông, bưng một ly rượu đỏ từ bàn tiệc,  đến góc phòng, bật chiếc máy hát đĩa cũ.
Khúc giao hưởng hùng tráng vang lên,  lắc ly rượu, thưởng thức kiệt tác mà  dày công bày .
Mẹ vì  giữ Đường Tinh Tinh mà  mặt  cào một vệt m.á.u dài.
Ánh mắt trìu mến và nhẫn nại của bà biến mất, bà giận dữ quát: "Con còn  quậy đến bao giờ? Còn cho   ăn cơm ?"
Đến đây,  cũng chẳng bênh nó nữa.
Đường Tinh Tinh càng thêm ấm ức, càng thêm điên cuồng.
Cảnh tượng hỗn loạn, đồ ăn bay đầy đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phat-hien-bug-he-thong-toi-phat-dien/chuong-5.html.]
Đẹp đẽ tựa như trạng thái tinh thần  dồn ép lâu ngày của  .
Quả nhiên,  đời   gì sảng khoái bằng việc phát điên.
Nếu , thì chính là   khác   phát điên, g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả  .
Mãi đến khi ba bưng một chậu nước  khỏi bếp, dội thẳng lên đầu Đường Tinh Tinh, nó mới tỉnh táo .
Nó chầm chậm  đầu,  về phía .
 giơ ly rượu hướng về phía nó, dùng khẩu hình  với nó:
"Kính điên loạn."
8
Trò hề chấm dứt.
Đang chuẩn  rời ,   Đường Tinh Tinh gọi .
"Chị, chị tưởng thế là xong  ?"
"Dù thế nào,  mới là  thắng thật sự."
Một chiếc Rolls-Royce chạy đến  cổng, dừng .
Từ xe bước xuống một  đàn ông dáng  cao ráo tuấn tú.
Nhìn rõ khuôn mặt ,  thoáng nghẹn thở.
Đó là Lục Hạo, ảnh đế trẻ tuổi nhất giới giải trí.
Từ khi đại học xem bộ phim   đóng,   mê mẩn  thoát  nổi.
Ban đầu  bước  giới giải trí, cũng là vì  đến gần  .
  nguyên tại chỗ,  Lục Hạo, tim đập dồn dập.
Đường Tinh Tinh nhào  lòng  ,   đầu    bằng ánh mắt của kẻ chiến thắng.
 bỗng nhận ... lời nó  " mới là  thắng thật sự", là ý  đấy ?
 ngửi  mùi vị tranh giành nữ giới.
Lục Hạo dịu dàng vuốt tóc nó.
Rồi ngước mắt, dùng ánh mắt chán ghét  .
Sự rung động trong tim , chỉ kéo dài một phút.
Anh  bảo Đường Tinh Tinh lên xe ,  đó dừng bước  mặt .
"Đường Vũ đúng ?"
Giọng   lạnh nhạt xa cách,  hiểu ,  cứ cảm thấy    nên đối xử với  bằng thái độ .
" vốn  thích  tay với phụ nữ." Anh   chằm chằm ,  từng chữ một: "  là bạn trai của Tinh Tinh, cô   bắt nạt,  sẽ  bỏ mặc."
 hiểu , đây là lời cảnh cáo   dành cho .
Không   khoe, với cường độ vận động hằng ngày của ,  chắc   đánh thắng  .
 nhướng mày: "Không bỏ mặc ? Vậy thì  cõng nó ."
Nét mặt Lục Hạo khựng .
 mỉa mai: "Con   cũng lạ lắm nha,  khác   kỵ sĩ, riêng     thú cưỡi."