lúc , Bùi Ngọc Sơ dắt Nguyệt Nguyệt lên lầu. Nguyệt Nguyệt đến chân Tần Kiểu vẫy đuôi, vẻ mặt lấy lòng.
Tần Kiểu xổm xuống xoa đầu nó: "Nguyệt Nguyệt ngoan, để ba tắm rửa cho con nhé!"
Tiêu Trạch vốn còn sót tia hy vọng mong manh, nay chịu thêm cú sốc chí mạng, đập nát.
Tiêu Trạch tưởng tượng ngàn vạn khả năng. Thậm chí nghĩ nếu Tần Kiểu gã đàn ông bỏ rơi, nên vãn hồi nàng thế nào; nếu Tần Kiểu hòa hợp với vợ con của đối phương, nên khuyên giải .
giờ phút , tất cả những giả thiết đó đều trở nên vô nghĩa.
Nằm long sàng, Tần Kiểu và Bùi Ngọc Sơ bên , trong lòng trào dâng nỗi khó chịu từng - nỗi khó chịu khi thứ yêu thích cướp mất. Từ nhỏ là thiên chi kiêu tử, nào từng để tâm đến ai như , nào từng hạ cầu xin ai như , nhưng duy nhất nhận lấy kết cục thế .
Lúc Tần Kiểu sủng hạnh nữ nhân khác, đến chỗ Ôn Uyển, tâm trạng cũng giống như bây giờ?
Bệnh tình Tiêu Trạch mới định đôi chút, lúc vì cảm xúc quá kích động mà tái phát.
Kết nối cũng theo đó kết thúc. Một dòng chữ màu xanh băng hiện lên trong đầu Tần Kiểu: 【 Chúc mừng ký chủ, nhận 1/3 khóa trường mệnh. Thu thập đủ 2/3 còn thể ghép thành một chiếc khóa trường mệnh chỉnh. 】
Tần Kiểu: ...
Thế mà một khối chỉnh!
Hệ thống "hố cha" quả nhiên là "hố cha"!!
Tuy nhiên, Nguyệt Nguyệt tuổi cao, chơi với Tần Kiểu một lúc liền ngoan ngoãn rạp xuống đất động đậy. Nó già , thích yên tĩnh, còn hoạt bát hiếu động như khi còn nhỏ.
"Được , Kiểu Kiểu, để nó tự chơi ." Bùi Ngọc Sơ kéo Tần Kiểu xuống ghế dài bên cạnh.
Tần Kiểu vẫn còn luyến tiếc Nguyệt Nguyệt, nhưng thấy nó chơi một lát tinh thần lắm đành thôi: "Đây là bé Nguyệt Nguyệt chúng nhặt ?"
"Ừ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phe-hau-livestream-hang-ngay/chuong-208.html.]
Tần Kiểu chút bất ngờ. Tính chú ch.ó hơn mười tuổi, đối với loài ch.ó thì già , nhiều chú ch.ó tuổi thọ chỉ mười năm.
Tần Kiểu còn tưởng Nguyệt Nguyệt mắt chỉ là giống chú ch.ó nàng nhặt, thảo nào thấy nó nàng cảm thấy thiết như .
"Chức năng cơ thể của nó lắm, bác sĩ bảo cần tĩnh dưỡng." Bùi Ngọc Sơ bổ sung.
Nguyệt Nguyệt ngoan. Họ ghế dài trò chuyện, nó ngoan chân họ, như đang lắng họ kể chuyện.
Chú ch.ó là do Tần Kiểu cứu năm đó. Khi nó mới sinh, bé xíu, chắc do chủ nhân chê hoặc vì lý do gì đó mà vứt thùng rác. Bé Tần Kiểu thấy, lẽ nảy sinh sự đồng cảm nên ôm nó từ thùng rác .
Bùi Ngọc Sơ thấy nàng thích, nghĩ ngợi một chút tiện thể đem chú ch.ó nhỏ về nuôi.
Cái tên Nguyệt Nguyệt là do Tần Kiểu đặt. Tần Kiểu ôm chú ch.ó nhỏ về mấy ngày nhà đón , Nguyệt Nguyệt từ đó trở thành ch.ó của Bùi Ngọc Sơ.
"Cảm ơn bao năm qua vẫn luôn nuôi nó." Tần Kiểu chân thành .
Nhớ thì đó cũng chỉ là phút hứng khởi nhất thời của nàng khi đem chú ch.ó về nhà Bùi Ngọc Sơ. Nàng ngờ Bùi Ngọc Sơ vì hành động đó của nàng mà nuôi Nguyệt Nguyệt bao năm nay. Thực những chú ch.ó như Nguyệt Nguyệt tuổi thọ dài, Bùi Ngọc Sơ nuôi đến tận bây giờ chứng tỏ Nguyệt Nguyệt luôn chăm sóc .
Bùi Ngọc Sơ đưa tay sờ trán nàng: "Nghĩ gì thế! Còn cảm ơn với ."
Nơi bàn tay chạm qua vẫn còn vương cảm giác ấm áp. Tần Kiểu cũng thấy câu cảm ơn vẻ xa lạ, nhưng nàng thực sự nhiều điều cần cảm ơn Bùi Ngọc Sơ. Nếu , lẽ nàng bán đó từ khi còn nhỏ, sống đến bây giờ .
Tần Kiểu đang nghĩ ngợi lung tung thì Bùi Ngọc Sơ : " nếu em cảm ơn thì cũng , lấy chút hành động thực tế !"
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Tần Kiểu: "?"
Bùi Ngọc Sơ kéo nàng lên đùi , nàng chằm chằm, đầy vẻ đòi thưởng.
Tần Kiểu hiểu ý, hôn lên má một cái, xong còn cố ý hỏi: "Thế ?"
Bùi Ngọc Sơ ngậm : "Nhanh quá, cảm nhận , thành ý đủ."