Phong hoa hoạ cốt - 104

Cập nhật lúc: 2025-11-04 13:50:19
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngón tay kiềm giữ cổ tay nàng tựa như gông xiềng, cố chấp kéo nàng gần hơn chút.

Ngay khoảnh khắc ánh mắt như nuốt chửng , mang theo d.ụ.c vọng nặng nề đến khó nén , nhấn chìm nàng—

“Uyển Nhi!!”

Tiếng thét kinh hoàng xé lòng từ ngoài phòng chạy , cắt ngang sự tĩnh mịch khiến kinh hãi tột cùng trong căn phòng .

“—”

Cảm giác nghẹt thở như thủy triều rút , Thích Bạch Thương hít mạnh một , rút phắt cổ tay .

Nàng c.ắ.n răng dậy, về phía tới gian ngoài.

Đó chính là Tống thị, gương mặt đầy vẻ kinh hoàng, mắt đỏ hoe, theo là Vân Khước.

Vừa bước , Tống thị đảo mắt bốn phía, ánh mắt đầu tiên liền thấy quản sự ma ma kiếm khí của Tạ Thanh Yến dọa cho tê liệt ngã rạp đất, bà thét lên: “Cái đồ ngu xuẩn! Sao nhận lầm ? Sao dám để Uyển Nhi—”

“Phu nhân.”

Giọng nữ lạnh lẽo tựa băng tuyền vọng từ bên trong.

Cơn giận dữ bỗng chốc im bặt.

Tống thị cứng đờ , . Đôi mắt kinh hãi, sợ hãi, căm hận của bà đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Thích Bạch Thương đang khoác tấm sa mỏng, chậm rãi bước về phía bà .

Khuôn mặt Tống thị vặn vẹo, song vẫn cố kỵ Tạ Thanh Yến đang xa lặng lẽ quan sát nơi .

khó khăn mở lời: “Nghe là ngươi từ tay kẻ cứu, cứu Uyển Nhi...”

“Thiếu chút nữa, cứu kịp.”

Thích Bạch Thương khẽ .

Tựa hồ nghĩ đến hậu quả khủng khiếp, gò má Tống thị co giật, đầu giận trừng quản sự ma ma đang bám cột hành lang mà dậy.

Thích Bạch Thương cũng nghiêng mắt theo, đồng thời gót sen khẽ dịch, nàng bước tới mặt ma ma quản sự bên cạnh Tống thị.

Ma ma quản sự ánh mắt giận dữ của Tống thị cho tỉnh hồn .

theo bản năng trốn tránh ánh mắt thanh lãnh của một đang sừng sững trong góc, cố nặn nụ hòa nhã với Thích Bạch Thương: “Đại cô nương, là lão nô mỡ heo che tâm, Lăng Vĩnh An lừa gạt, nên mới...”

“Bốp!”

Một cái tát giáng xuống thật mạnh, khiến ma ma sợ hãi ôm mặt, Tống thị thì trấn kinh.

Thích Bạch Thương rũ thấp tay: “Nông cạn vô đức, ngu dốt độc hại, hại hại .”

Ma ma dọa mất mật, dám lên tiếng.

Tống thị bên cạnh nhất thời trợn tròn mắt, bà thể lời rõ ràng là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, mắng bà ?

“To gan! Ngươi đừng tưởng cứu Uyển Nhi một thể tác oai tác phúc trong phủ!”

“Vị ma ma mưu hại chủ gia, con nghĩ Phu nhân lương thiện nỡ trách phạt, nên mới quản giáo, nào chuyện tác oai tác phúc?”

Thích Bạch Thương lạnh lùng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/104.html.]

“Hay là, đợi đến khi Uyển Nhi, thậm chí cả Thích gia, thật sự kẻ ngu xuẩn liên lụy họa sát , Phu nhân mới hối hận?!”

“Ngươi— Ngươi dám chuyện với như ?” Tống thị ánh mắt của Thích Bạch Thương dọa đến hoảng hốt, càng thêm uất ức, bà trừng mắt về phía ma ma, “Ngươi là trong phòng , nàng đ.á.n.h ngươi là vượt phép! Ngươi đ.á.n.h trả ? Còn mau...”

“Nô tài hại chủ, một cái tát còn đủ . Thích phu nhân là  dùng mạng của bà để đền tội ?”

Một giọng trầm thấp, lạnh như băng tuyền chợt vang lên.

Tống thị cứng đờ cả , đầu về phía lưng Thích Bạch Thương.

Tạ Thanh Yến bước khỏi bóng tối, ngón tay như ngọc như trúc cong , lười biếng đặt chuôi kiếm, khẽ nhấc lên.

Hàn phong chợt lóe, kiếm khỏi vỏ một tấc.

“—!”

Ma ma quản sự lập tức nhớ tới cảm giác sát khí tựa thấy núi thây biển m.á.u ập tới khi trong phạm vi kiếm quang .

Chân bà mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất cầu xin: “Tạ Hầu, Phu nhân, Đại cô nương... Lão nô sai , thật sự sai . Lão nô dám nữa, dám nữa. Lão nô ma quỷ ám ảnh, lão nô...”

“Đủ !” Tống thị sợ mụ lỡ lời điều gì, mặt đỏ tía tai đá một cước qua, “Cút! Về phủ lãnh phạt!”

Ma ma run rẩy về phía Tạ Thanh Yến và Thích Bạch Thương.

Thích Bạch Thương lạnh lùng liếc , .

Trường kiếm về vỏ.

“Cảm ơn Phu nhân, cảm ơn Hầu gia, cảm ơn Đại cô nương...” Ma ma quản sự như đại xá, lết chạy ngoài.

Tống thị hồn, ngượng ngùng đảo qua thần sắc của Tạ Thanh Yến:

“Ta, xem Uyển Nhi .”

“Thích Phu nhân chờ một lát, còn một chuyện.”

Tống thị cứng ngắc dừng , cẩn thận : “Chuyện gì?”

“Lăng Vĩnh An đức hạnh bại hoại, xứng rể hiền. Hôn sự của Bình Dương Vương phủ và Thích gia, huỷ , cũng cần nhắc .”

Tống thị kinh hãi: “ cùng Vương phi...”

“Nếu Bình Dương Vương phủ hỏi,” Tạ Thanh Yến xoay , thần sắc ôn hoà nhưng đáy mắt lạnh lẽo, “Cứ . Nếu dị nghị, bảo Bình Dương Vương phi đến tìm hỏi tội, thế nào.”

“Không, dám, Tạ Hầu quá lời.”

Tống thị gắng gượng chống đỡ sắc mặt trắng bệch, ứng phó đầy chật vật, vội vàng trong màn.

, Đổng Kỳ Thương kịp thời bước : “Công tử, An gia An Trọng Đức bên ngoài cầu kiến.”

“—!”

Mi mắt Thích Bạch Thương bỗng nhiên giật nảy, nàng ngước mắt về phía ngoài cửa.

An Trọng Đức, đích trưởng tử của An Duy Diễn, Lại Bộ Thượng thư đương triều, cũng là hy vọng nhất của An gia tiếp nhận chức vụ của An Duy Diễn, trở thành trọng thần trong triều.

Cũng là ... ruột của nàng.

 

Loading...