Phong hoa hoạ cốt - 107

Cập nhật lúc: 2025-11-04 13:56:47
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“...!”

Ánh mắt Thích Bạch Thương run lên, cơn giận vốn thể kiềm chế cuối cùng bùng lên.

Nàng một gạt vỏ kiếm của văng , lạnh lùng trừng mắt: “Ta mất mẫu từ năm tám tuổi, phụ cũng như , duy nhất chỉ còn Uyển Nhi! Nàng nếu gặp nạn, lo lắng, nghĩ cách bảo vệ?!”

“Người duy nhất ?” Xương gò má Tạ Thanh Yến run rẩy, “Nàng tính là gì ? Nàng cùng ngươi trải qua những gì? Chẳng qua chỉ là vì nàng cùng huyết thống với thể đủ khiến ngươi dùng mạng để đối đãi ?”

Thích Bạch Thương giận đến đỏ hoe vành mắt, giọng run run mà nghẹn chặt:

“Tạ hầu gia, cao đường còn đủ, tộc vẹn , sinh hưởng hết phú quý nhân gian, tự nhiên thể hiểu …"

"Một kẻ sống giữa đời, nếu đến  cuối cùng thiết nhất cũng chẳng còn, thì khác gì cọng lục bình vô rễ, sóng đ.á.n.h liền trôi? Sống còn ý nghĩa gì nữa?"

"Không để nhớ, trăng sáng gởi ai; để nương, quãng đời còn lấy gì mà sống?! Chim trời để bay, cá sông mà lội… còn thì ? Ta gì ?”

“—!”

Đáy mắt Tạ Thanh Yến chấn động kịch liệt.

Khoảnh khắc , hai tròng mắt như lửa thiêu đỏ, đuôi mắt bỗng rực lên tia máu.

“Thích. Bạch. Thương.”

Hắn xoay phắt .

Tay siết chuôi kiếm tay áo đến run bần bật.

Đã bao nhiêu năm ?

Bao nhiêu năm, mỗi đêm mùng 8 tháng 10, âm thầm nung đỏ sắt mà áp lên da thịt, dùng đau đớn tự hành hạ bản , thế mà từng đau đến mức .

Đau như lưỡi d.a.o lạnh lẽo, do chính đặt trong lòng, là 'chí ái' của  đâm xuống, đ.â.m ngay điểm yếu nhất — nơi   hề phòng .

Đau thấu tâm tủy.

Lạnh thấu xương tủy.

Khắc cốt, rỉ máu, đến mức  phát điên.

Mày kiếm giật lên như sắp nứt toạc, sát khí dâng đầy hầu họng, hỗn loạn cuộn trào như nhấn chìm cả phòng.

Trong khoảnh khắc, tuấn nhan ôn hòa như ngọc như vỡ nát, để lộ nam nhân trong lớp tuyết bào nhưng huyết tinh và bóng tối ngập tràn đáy mắt — Tu La đội lốt thần tiên.

“……”

Không gian lặng như mặt hồ đông.

Thích Bạch Thương ngập ngừng, mi mắt còn vương nước mắt. Nàng bóng lưng Tạ Thanh Yến — lạnh, thẳng, như tạc từ băng sương, mơ hồ run nhẹ.

“Ngươi… ?” nàng thấp giọng, mơ hồ bất an, “Ta gì quá đáng…”

“Không c.h.ế.t,” thanh tuyến khàn, lãnh lệ, lẫy lừng như kiếm gác cổ, “thì .”

“……!”

Thích Bạch Thương giận đến cứng họng.

Nàng bật lạnh, đôi mắt sáng lên vẻ tức giận và mỉa mai:

“Lại g.i.ế.c ? Cũng đầu Hầu gia xuống tay. Ngươi thích g.i.ế.c, cứ g.i.ế.c, cần gì mất công năm bảy lượt uy h.i.ế.p ?”

Thích Bạch Thương xong, lạnh lùng trừng mắt: “Hầu gia g.i.ế.c , nếu g.i.ế.c, sẽ xem Uyển Nhi.”

“—!”

Trường kiếm Tạ Thanh Yến khỏi vỏ, xoay quét qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/107.html.]

“Bá.”

Kiếm tuốt khỏi vỏ.

Thích Bạch Thương cứng đờ, một luồng sát khí lạnh buốt xuyên dọc sống lưng.

Vài khắc , nàng mới dám ngước mắt .

Tạ Thanh Yến một kiếm c.h.é.m đứt sợi dây treo chiếc mộc bài khắc tên 'Thích Uyển Nhi', dùng mũi kiếm hất lên, nắm chặt nó trong lòng bàn tay, ngay mặt nàng, dùng sức siết .

Răng rắc.

Mộc bài vỡ tan hai nửa.

Mà Tạ Thanh Yến, từ đầu đến cuối hề chớp mắt, lạnh lùng chằm chằm nàng, sát ý dâng trào vượt qua cả vẻ mặt thanh tuyển.

“—!”

Thích Bạch Thương giận đến sắc mặt tái nhợt , rời .

Gió thu trong rừng trúc chợt nổi lên, cuốn động từng khóm trúc cao vút cong oằn xuống.

Cũng như ảnh .

Trường kiếm chống xuống đất, Tạ Thanh Yến chậm rãi uốn gối, như thể đau đớn đến mức thể chịu đựng thêm nữa, ảnh cuộn , quỳ sụp xuống.

Xương ngón tay run rẩy, kéo chiếc ngọc bội từ vạt áo .

Ngọc bội khắc chữ “Yêu Yêu” nắm chặt trong lòng bàn tay, góc cạnh cấn xương ngón tay, nét bút từng chạm , sớm như đao khắc rìu đục mà ghi tạc tận đáy lòng.

“Yêu Yêu, y giả nhân tâm...”

“Cho nên, Yêu Yêu, tâm của nàng đều dành hết cho khác, sớm quên , đúng .”

"Yêu yêu ..."

“...”

Bốn bề tịch mịch.

Chỉ gió lướt qua rừng trúc, tựa tiếng hạc kêu than .

Đêm đó, khi tiệc tàn, Thượng Kinh đổ một trận mưa.

Thích Bạch Thương tới thăm Uyển Nhi, còn tự sắc thuốc, đáng tiếc Tống thị đang giận dữ nhẹ, cho nàng gần, còn túc trực bên giường, sốt ruột đến mức chuyện đều tự tay lấy.

Thích Bạch Thương vốn cực kỳ ghét Tống thị, nhưng ở gian ngoài, lạnh của mưa phùn phả , nàng Tống thị luôn khắc nghiệt và thiếu tình cảm , chợt nhớ đến mẫu .

Thuở nhỏ, khi nàng bệnh, mẫu cũng nôn nóng lo lắng như .

Thì thế gian mẫu nào cũng điểm chung...

Khó trách sư phụ luôn , đáng giận, cũng chỗ đáng thương.

Nghĩ , nàng đưa chén t.h.u.ố.c cho Vân Khước, dặn dò liều lượng xong, liền về sân viện của .

Đêm đó, tiếng mưa rơi ngừng, trái càng lúc càng lớn.

Thích Bạch Thương ngủ ở noãn các, trằn trọc yên, vài bởi vì những chuyện thuở nhỏ mà tỉnh giấc.

Cho đến một tiếng sấm rền: “Ầm vang!”

Ánh sáng trắng lóe lên, soi rọi khắp phòng.

Vừa lúc gặp Thích Bạch Thương đang tỉnh giấc, chợt giật lật

Trong bóng tối, bên giường nàng, rõ ràng đang một !

Loading...