Phong hoa hoạ cốt - 108

Cập nhật lúc: 2025-11-04 13:58:30
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qTxv2arfV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ai!?”

Thích Bạch Thương giơ tay liền rút con d.a.o găm ngắn giấu gối, chỉ là nắm lấy, một bàn tay lạnh lẽo, thấm mưa lạnh, siết chặt lấy cổ tay.

Sét lóe sáng, căn phòng sáng bừng vụt tắt.

Trong khoảnh khắc , Thích Bạch Thương thấy rõ khuôn mặt ác quỷ áp sát, đó còn dính những giọt mưa lạnh lẽo lăn xuống như nước mắt.

Thích Bạch Thương kinh hãi thốt lên: “Tạ Thanh Yến!?”

Nàng tức cuống giận, cố gắng thoát khỏi cổ tay giữ: “Ngươi dù g.i.ế.c , cũng cần dọa c.h.ế.t —”

Phịch.

Cổ tay nhấc lên, một nữa ấn chặt xuống giường.

“Ta , Tạ Thanh Yến.” Khuôn mặt ác quỷ áp xuống càng gần.

Nước mưa lăn xuống, rơi hõm xương quai xanh nàng.

Rồi theo cổ trượt xuống, như đặt bút vẽ một vệt ẩm ướt ái , cho đến khi lặn mái tóc đen như thác nước của nàng.

“Tạ Thanh Yến là con độc nhất của Trưởng công chúa, cao đường còn đủ, tộc vẹn , sinh hưởng hết phú quý nhân gian... Ta cùng ... giống .”

Thích Bạch Thương giận đến bật : “Nếu ngươi , lời hôm nay—”

Lời chợt ngừng.

Một khắc , dáng vẻ kinh sợ của Thích Bạch Thương hiện rõ, đồng tử co rút .

Vừa là nàng ảo giác...

Hay là, Tạ Thanh Yến thật sự cách mặt nạ ác quỷ ... hôn nàng ?

“...”

Phản ứng của Thích Bạch Thương dường như gợi lên niềm sung sướng tột độ của giấu mặt mặt nạ ác quỷ .

Âm thanh của khàn khàn, tựa như mang theo ý : “Như , ngươi thể tin ?”

“Tạ Thanh Yến cưới là Thích Uyển Nhi.”

Khuôn mặt ác quỷ cúi đầu, một nữa, như một nụ hôn băng tuyết, lạnh lẽo chạm chiếc cổ đang nóng bừng của nàng.

“Mà —”

“Muốn ... chính là nàng.”

Sau cơn kinh hãi chợt đến, Thích Bạch Thương dần lấy hồn vía. Trong đêm đen tĩnh lặng, nàng rõ mồn một tiếng tim đập dồn dập, như nhảy khỏi lồng ngực.

Nàng khó nhịn, vội vàng nghiêng mặt , tránh khỏi chiếc mặt nạ lạnh lẽo của .

Thích Bạch Thương thầm nghĩ, Tạ Thanh Yến hẳn là mắc bệnh hề nhẹ.

Hoặc là chứng ly hồn, hoặc là thất tâm phong, nhẹ nhất cũng là trận mưa dầm phát sốt, khiến đầu óc thiêu hỏng.

Nếu , thế nào để giải thích, một Định Bắc hầu tiếng tăm lẫy lừng khắp Đại Dận, giữa đêm khuya khoắt, lén lút đột nhập phủ Thích gia, chui khuê phòng của chị vợ tương lai như nàng, những lời càn rỡ, hồ đồ đến thế?!

Lại còn ... như tường đồng vách sắt, nàng đẩy thế nào cũng rời .

Thích Bạch Thương giãy giụa trong vô vọng, một lúc lâu liền kiệt sức, nàng đè nén thở hỗn loạn, cố gắng cho giọng vẻ bình tĩnh:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/108.html.]

“Tạ Thanh Yến, ngươi là uống nhầm rượu thất tâm phong?”

Nàng đầu, lạnh lùng : “Không tìm thấy cửa phủ Trưởng công chúa ở , chẳng lẽ đến cả tên họ của cũng quên mất ?”

Hơi thở đè sat bên tai nàng của dường như trầm xuống.

“Ta tất nhiên, dù c.h.ế.t cũng sẽ quên.”

Sát ý lạnh lẽo, trầm lắng như sắt tanh toát từ lời của , khiến Thích Bạch Thương sợ hãi.

Sau một lúc lâu.

Nàng bừng tỉnh, chỉ cảm thấy thở của nơi gáy nàng càng lúc càng nặng nề, như ngọn nến đang cháy, chước bỏng da thịt mềm mại nơi đó.

Nàng run giọng né tránh: “Tạ Thanh Yến, ngươi…”

“Thích Bạch Thương, nàng nhớ kỹ.”

Chiếc mặt nạ ác quỷ khẽ nhấc lên một chút, những ngón tay nắm chặt xương cổ tay nàng càng siết chặt, ánh mắt như ăn tươi nuốt sống nàng:

“Ta Tạ Thanh Yến, là Tạ Lăng.”

“…”

Thích Bạch Thương tin.

Cũng nên tin.

Thế nhưng, khoảnh khắc thấy cái tên , nàng nhớ tới điều gì đó, theo bản năng về hướng đông sương.

Ẩn tầng tầng lớp lớp rèm che, giá cao nhất đặt một chiếc hộp gỗ.

Trong hộp một miếng ngọc bích.

Miếng ngọc bích là vô giá, đó chỉ khắc độc nhất một chữ: “Lăng”.

Tự nhủ là nên tin, nhưng Thích Bạch Thương vẫn kiềm đầu , giọng run rẩy:

“Áo choàng… thứ ... là ngươi cố tình để ?”

Dưới lớp mặt giáp ác quỷ, khẽ, trầm giọng: “Ta còn tưởng nàng sớm quên nó , trong đầu chỉ nhớ mỗi Uyển Nhi của nàng thôi.”

Thích Bạch Thương khẽ c.ắ.n môi, nén cơn khó chịu thèm để ý đến: “Ngươi vì đặt nó áo choàng?”

“Vốn định tặng nàng ngày hôm nay, nhưng sợ nàng sẽ đến.”

Tạ Thanh Yến ngừng mấy , nhẹ giọng : “Miếng ngọc bích … là gia cũng là tính mạng của , coi như món quà sinh nhật tặng nàng.”

“!” Đồng tử Thích Bạch Thương khẽ co : “Ngươi… sinh nhật ?”

“Nàng đoán xem.”

Người chợt hồn, khẽ hắng giọng, như thấy điều gì đó.

Tạ Thanh Yến nâng tầm mắt ngoài cửa sổ, bỗng nhiên dậy. Hắn buông lỏng cổ tay Thích Bạch Thương, nhẹ nhàng nâng lên, nhịn lau giọt nước còn vương má nàng:

“Ta phó thác gia tính mạng cho nàng, mất.”

Thích Bạch Thương trấn tĩnh tinh thần, nhíu mày dậy: “Mặc kệ ngươi là Tạ Thanh Yến Tạ Lăng, đều sẽ nhận, ngươi đem nó về —”

“Hôm nay nàng , 'Thích Uyển Nhi' là duy nhất của nàng. Nếu 'Thích Uyển Nhi' gặp nạn, nàng tuyệt đối sẽ tay cứu giúp.”

Người đột ngột hỏi: “Là thật như ?”

Loading...