“Nhị điện hạ, Tống thái sư…”
“Điện hạ…”
“An thái phó…”
Các quan viên phẩm giai thấp tự giác chia thành hai hàng, cung kính chờ đợi các bậc quý nhân .
Giữa tiếng chào hỏi, chắp tay hành lễ râm ran, Nhị hoàng tử Tạ Thông chậm rãi tháp tùng thái sư Tống Trọng Nho ngoài, mang theo nụ kính cẩn, khiêm tốn gật đầu đáp lễ với từng vị quan viên ngang qua.
Cho đến khi, một tiếng gọi lớn đầy trung khí kéo :
“Nhị hoàng !”
“…”
Nghe đó là giọng của Tam hoàng tử Tạ Minh, Tạ Thông và những đang dừng bước trò chuyện cùng khỏi chững , ngay cả ít quan viên xung quanh cũng âm thầm ngước , bước chân đều chậm .
Chỉ Tống Trọng Nho tựa hồ như tuổi già mắt mờ tai ù, đầu cũng chẳng , vẫn thong thả bước xuống tầng đài cao đầu tiên ngoài điện.
“Điện hạ, Tam điện hạ, nhị vị cứ tự nhiên trò chuyện. Gia phụ chân cẳng bất tiện, hạ quan xin cáo lui một bước.” Một nam nhân trung niên bên cạnh Tống Trọng Nho hành lễ, vội vàng xoay theo Tống Trọng Nho xuống bậc thang. “Phụ , chậm chút.”
“Ngoại tổ phụ, cữu cữu, thong thả. Thông Nhi thất lễ, tiện tiễn xa.”
Tạ Thông thềm ngọc cao, nhã nhặn, lễ độ chắp tay bái biệt về phía hai bóng khuất dần.
Các quan viên từ xa, nhao nhao gật đầu hoặc đồng thanh khen ngợi, chẳng ngoài những lời như “Nhị hoàng tử hiểu lễ nghĩa, tôn trọng trưởng bối” vân vân.
Tam hoàng tử Tạ Minh hai bậc thang, nở một nụ đầy ẩn ý, mới đối diện với Tạ Thông, hành lễ xong thẳng dậy: “Nhị ca ' mặt ngoài' luôn lễ nghĩa chu , vô cùng bội phục.”
“Vậy ?” Tạ Thông giả lả như lời châm chọc, đầu . “Tam ở mặt An thái phó chẳng càng ngoan ngoãn lời ?”
“Không sánh với Nhị ca, khen ngợi.” Tạ Minh dừng , giọng hạ thấp ba phần. “Chỉ là ... trong chuyện nạn dân nhập kinh , Nhị ca trạn trượng lớn như , chút hấp tấp? Hửm?”
Tạ Thông chớp chớp mắt: “Ta hiểu Tam đang gì. Nạn dân? À, đang đến đám chọc giận Phụ hoàng đang ở ngoài thành ?”
Tạ Minh lạnh giả ngu.
Tạ Thông thở dài: “Thiên tai nhân họa, thật khiến đau lòng. Tiếc là ở trong cung, thể vì Phụ hoàng mà phân ưu. Cũng mau, Phụ hoàng cử Thích đị nhân Tuần sát sử, Kỳ Châu và các nơi khác để đốc tra vụ án bạc cứu tế. Thích đại nhân cương trực công chính, ắt sẽ trả sự yên bình cho Triệu Nam!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/74.html.]
“... Hay lắm, lắm, xin lĩnh giáo.”
Tạ Minh hừ một tiếng, vẻ mặt giận dữ rõ ràng. Hắn phất tay áo định bỏ , đúng lúc gặp Thích Gia Học ngang qua bên cạnh hai .
Vốn định lẳng lặng bước qua như những đồng liêu đó, Thích Gia Học khựng , ngượng ngùng nâng tay: “Nhị điện hạ, Tam điện hạ.”
Tạ Thông vội vàng đáp lễ: “Dượng.”
Tam hoàng tử Tạ Minh xã giao chắp tay, âm u : “Chúc mừng Khánh quốc công.”
Thích Gia Học ngẩn : “Tam điện hạ, thần gì đáng mừng?”
“Thích Thế Ẩn, , hiện giờ là Thích Tuần sát sử, thể Phụ hoàng giữ thiên điện để nghị sự riêng,” Tạ Minh trầm giọng. “Có con như , tiền đồ rộng mở, chẳng mấy chốc liền thể rạng rỡ tổ tông.”
“…”
Tạ Minh luôn là hỉ nộ mặt, vóc vạm vỡ, ánh mắt hổ trừng qua khiến Thích Gia Học nửa câu toát mồ hôi lạnh.
Chỉ là Nhị hoàng tử Tạ Thông vẫn khiêm tốn mỉm xem. Phiên tấu chương hôm nay của Thích Thế Ẩn kéo cả nhà họ Thích về phía đối lập với An gia và Tam hoàng tử, còn đường lui.
Thích Gia Học tự cưỡi lưng cọp, khó mà xuống . Chẳng nghĩ đến điều gì, dứt khoát c.ắ.n răng, trầm giọng : “… Tam điện hạ quá khen. Vô Trần chỉ là tuổi tác chút lớn, cách đối nhân xử thế bằng hai vị điện hạ, khi về phủ thần nhất định sẽ tự 'dạy dỗ nghiêm khắc', để nó ô danh gia môn.”
“Tốt lắm, cáo từ!”
Tạ Minh hừ mạnh một tiếng, bực bội bước xuống bậc thang.
Những lưng thể thấy, khi rời khỏi Thích Gia Học, vẻ giận dữ mặt Tạ Minh lập tức biến mất. Hắn nhíu mày, sải bước đuổi theo bóng dáng của An thái phó.
“Ngoại tổ phụ.”
Tạ Minh dừng bên cạnh An Duy Diễn, thẳng bằng giọng trầm thấp: “Xem phản ứng của Thích Gia Học, việc Tạ Thanh Yến vì Thích Uyển Nhi mà đích đến chùa Hộ Quốc e rằng là thật. Cho nên con cáo già mới đủ tự tin, công khai đối đầu với chúng .”
“Tạ Thanh Yến…”
An Duy Diễn nheo mắt , nếp nhăn căng bên mặt lộ vẻ sắc bén như lưỡi dao, nhưng giọng ôn hòa: “Sớm ngày hôm nay, năm xưa khi Bắc phạt Tây Ninh, nên vì ngược với Tống gia mà chủ chiến… là nuôi hổ gây họa.”
“ là như . Hiện giờ trong triều sự ân sủng của Phụ hoàng, tiếng tăm của Tạ Thanh Yến bên ngoài cũng ngày càng lớn, hiện tại, chúng khó lòng trực diện đối đầu, cũng thể dùng kế lâu dài.” Tạ Minh nhíu mày . “Muốn giải quyết việc cấp bách lúc , vẫn là bắt đầu xuống tay từ nhà họ Thích.”