Phong hoa hoạ cốt - 77

Cập nhật lúc: 2025-11-03 14:03:40
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cô nương—”

Tử Tô bưng hộp gỗ về phía tây, liền thấy Liên Kiều từ buồng trong vội vã chạy , lướt qua nàng, vẻ mặt nhăn nhó dừng bên cạnh Thích Bạch Thương: “Dược liệu chúng mang từ thôn trang theo gần hết !”

Thích Bạch Thương khẽ nhíu mày: “Hai hôm chẳng bảo ngươi mua thêm ?”

“Hôm nay ngài ngoại thành chẩn bệnh phát t.h.u.ố.c miễn phí, phân phát bao nhiêu ạ?” Liên Kiều bĩu môi, lầm bầm khe khẽ, “Đây còn là ở Cù Châu, y quán nhà hỗ trợ… Huống chi khi xưa còn tiền khám bệnh từ công đường và các nhà phú thương. Giờ là chỉ chi mà chẳng thu . Nếu những năm khám bệnh cho các nhà phú thương Giang Nam tích cóp kha khá, e rằng giờ đây bản chúng cũng khó lòng mà xoay xở."

Thích Bạch Thương xuống ghế, chống cằm trầm ngâm một lát. Nàng khẽ ngước mắt: “Ngươi xem, nếu mở Diệu Xuân Đường ở kinh thành thì thế nào?”

“…Hả??”

Liên Kiều kinh hãi, vội vàng quỳ xuống bên đầu gối cô nương, “Chẳng điều tra rõ chuyện của mẫu , sẽ hồi Cù Châu ? Cô nương, ngài thực sự định ở Thượng Kinh để lấy chồng đấy chứ?”

“Tất nhiên là về. Chỉ là xét tình hình hiện tại, vụ án mười lăm năm quá nhiều bí ẩn, cái c.h.ế.t của mẫu e rằng còn liên luỵ rộng hơn nhiều so với nghĩ… Nhà họ An thế lực thâm sâu khó lường, một sớm một chiều thể tra ,” Hàng mi dài của Thích Bạch Thương khẽ rũ xuống, “Vả , lúc mở Diệu Xuân Đườngkhắp Đại Dận, Thượng Kinh cũng ngoại lệ.”

Nhận thấy Thích Bạch Thương năng nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng ý quyết, Liên Kiều đành dậy: “Được . Vậy nô tỳ sẽ thư về, bàn bạc với Cát lão một chút.”

“Ừm, nhớ rằng tinh thần  tự nguyện,” Thích Bạch Thương dặn dò, “Đến đây là xa quê hương, đừng ép .”

“Mọi đều là ơn cô nương và sư phụ của cô nương thu nhận, tận tâm truyền dạy y thuật, đều sớm coi bên cạnh cô nương là nhà, lấy xa quê hương ạ?”

Liên Kiều nhăn nhó tính toán: “Nô tỳ chỉ e Thượng Kinh đắt đỏ, bảo Cát lão lựa chọn kỹ lưỡng, nhiều nhất chỉ nên đưa hai ba y thuật tinh vi tới, chứ thể đưa hết kinh thành!”

“……”

Thích Bạch Thương rót dược, mỉm Liên Kiều lẩm bẩm lầm bầm ngoài.

Chờ Liên Kiều khuất bóng, Thích Bạch Thương uống cạn dược, mở cuốn sổ ghi chép khám bệnh phát t.h.u.ố.c ngoài thành hôm nay, đối chiếu từng bệnh lý, chìm đắm trong suy tư.

Không qua bao lâu, trong viện vọng đến tiếng kinh hô của Liên Kiều: “Cô nương, Trưởng công tử đến!”

“……”

Thích Bạch Thương khép cuốn sổ , ngước mắt lên.

lúc Thích Thế Ẩn hạ triều trở về.

Hắn một quan phục ửng đỏ, đai lưng ngang hông, sải bước đến, trông uy nghiêm và thanh chính hơn ngày thường.

Mà phía Thích Thế Ẩn, Hàm Mặc thở hổn hển đuổi theo: “Công… Công tử, thể chậm trễ, Quốc Công gia gọi ngài về Quan Lan Uyển bàn chuyện khởi hành ngày mai đấy ạ!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/77.html.]

…Khởi hành?

Ánh mắt Thích Bạch Thương khẽ động, nàng dậy khỏi ghế.

Khi nàng bước tới, Thích Thế Ẩn, đang giục giã đến mất kiên nhẫn, cau mày, chặn Hàm Mặc ở ngoài cửa.

“Huynh trưởng ngày mai khởi hành ?” Thích Bạch Thương sớm đoán , “Kỳ Châu?”

“Phải, chuyện nạn dân nhập kinh Long nhan giận dữ. Hôm nay, triều, bệ hạ cử Triệu Nam Tuần Sát Sứ, sáng sớm ngày mai rời kinh.” Thích Thế Ẩn , “Ta sợ kịp, đặc biệt đến đây  với một tiếng.”

Thích Bạch Thương chần chừ, liền uốn gối hành lễ chắp tay: “Chuyến xa xôi, mong Huynh trưởng cẩn trọng.”

Thích Thế Ẩn hiếm khi màng nghi lễ, đợi Thích Bạch Thương dậy, bước tới kéo nàng, trầm giọng dặn dò: “Khoảng thời gian ở kinh thành, nếu nhà họ An động thái gì, tuyệt đối tin lời bọn họ.”

“…Huynh trưởng?”

Thích Bạch Thương khó hiểu, chỉ đến khi Thích Thế Ẩn hồn buông tay, nàng mới lui nửa bước, “Đã xảy chuyện gì ?”

Thích Thế Ẩn nhíu mày, .

“Huynh trưởng, bất luận xảy chuyện gì,” Thích Bạch Thương càng hạ giọng nhẹ nhàng, “Huynh cũng báo cho , mới dễ bề phòng .”

Im lặng hai khắc, Thích Thế Ẩn khẽ : “Là chuyện gửi gắm hôm .”

“Cái… Hồ cơ ở Lăng Uyển đó ư?”

Ánh mắt Thích Bạch Thương căng thẳng, nín thở, “Đại Lý Tự tiếp nhận, tra ?”

“……”

Ánh mắt Thích Thế Ẩn trầm xuống lắc đầu: “Hôm nay khi hạ triều, nhận tin: Hồ cơ bệnh nặng, c.h.ế.t trong ngục giờ Dần hôm nay.”

“…Sao thể!?” Sắc mặt Thích Bạch Thương kinh ngạc tái nhợt, “Nàng từng tự sát nhưng thành, tại lúc ? Làm thể trùng hợp như ?! Mới Đại Lý Tự mấy ngày, bạo bệnh qua đời?!”

“Triều đình mục nát, tệ nạn tích tụ nhiều năm, thể một sớm một chiều mà trừ khử. Đại Lý Tự cũng ngoại lệ.”

Thần sắc Thích Thế Ẩn lạnh lẽo, nhưng khi sang Thích Bạch Thương trở nên nhu hoà: “Chuyện đợi kết thúc vụ án Kỳ Châu trở về kinh thành, nhất định sẽ tra xét kỹ lưỡng. Dù nhà họ An thế lớn, nhưng chỉ cần bước khỏi Khánh Quốc Công Phủ, họ cũng dám càn.”

“……”

Ánh mắt Thích Bạch Thương lóe lên, đầu ngón tay vô thức bấm chặt lòng bàn tay.

“Bạch Thương?” Thích Thế Ẩn yên lòng lên tiếng, “Hứa với trưởng, trong thời gian ở kinh thành, sẽ rời phủ.”

Loading...