Phong hoa hoạ cốt - 79

Cập nhật lúc: 2025-11-03 14:06:59
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Lf9NukroY

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh mắt Thích Bạch Thương khẽ động: “Cũng từng một khối.”

“Từng khi nào?” Liên Kiều kinh ngạc, “Sao từng thấy cô nương đeo bao giờ?”

“Bảy tám tuổi tặng cho khác, ngươi tự nhiên thấy.”

“Ân? Tặng cho ai? Là nào?”

“……”

Nhớ đến miếng ngọc bội khắc nhũ danh của , Thích Bạch Thương chút xúc động.

Cùng mẫu ở Sơn Trang Ly Sơn là chuyện của mười mấy năm , giờ nhớ , và vật, càng ngày càng mơ hồ.

Liên Kiều nhận đáp án, liền lung tung suy đoán: “Chẳng lẽ — khi còn nhỏ, cô nương dùng ngọc bội cùng vật định hôn tặng cho  ?”

Thích Bạch Thương hồn, bất đắc dĩ: “Nói bậy bạ gì đó, là tặng cho một tiểu tỷ tỷ.”

“À…” Liên Kiều thất vọng.

Thích Bạch Thương đang định hồi tưởng dáng vẻ cô bé lớn hơn nàng hai ba tuổi , đột nhiên sững sờ.

Vết bỏng ....

Ở Hộ Quốc Tự, sở dĩ khi nàng cảm thấy vết bỏng Tạ Thanh Yến chút quen thuộc, chính là vì khi còn bé nàng cũng từng thấy vết thương tương tự vị tiểu tỷ tỷ .

Chẳng lẽ, Tạ Thanh Yến

“Thật là mệt mỏi đến thần hồn nát thần tính .”

Thích Bạch Thương lấy tinh thần, tự giễu mà chạm nhẹ giữa trán, đó khẽ thở dài một tiếng.

Nàng tựa cửa về phía bầu trời quang đãng ngoài sân.

“Không , giờ đây tiểu tỷ tỷ đang ở nơi nào, sống .”

***

Hoàng cung, Cửu Hoa Điện.

“Bao năm nay, Diễm Chi trấn giữ biên cương, quét sạch Tây Ninh, uy chấn Bắc cảnh, vất vả, công lao cũng lớn,” An Quý Phi bên Tạ Sách, đương triều Hoàng đế, xiêm y quý giá, tươi rạng rỡ: “Nếu thiếu niên Đại Dận đều như Diễm Chi, Bệ hạ chắc chắn thể nắm giữ giang sơn muôn đời, quốc vận dài lâu.”

“Quý Phi quá khen, Diễm Chi dám nhận.”

Phía án thư bên trái long án, Tạ Thanh Yến thẳng hành đại lễ: “Hai vị điện hạ cùng Công Chúa mới là tiền đồ vô lượng, Diễm Chi chẳng qua chỉ thắng ở lớn hơn vài tuổi, nào dám nhận khen.”

An Quý Phi định lên tiếng.

“Bọn họ?” Tạ Sách âm trầm, “Truyền bọn họ tới dự cung yến lâu mà đến giờ ngay cả cái bóng cũng thấy. Hai đứa con trai của Trẫm, tài năng kinh thế còn thấy, nhưng cái giá thì rõ ràng là đủ!”

Tống Hoàng Hậu khẽ nhíu mày, sang bên cạnh.

Cung nữ tùy hầu hiểu ý gật đầu, lẳng lặng lui xuống.

Trong khi đó, sắc mặt An Quý Phi thoáng qua vẻ hoảng hốt, cố gượng : “Bệ hạ, Minh nhi cũng như ngài, từ đến nay quan tâm đến nỗi khổ của bá tánh, hiện giờ nạn dân nhập kinh, vì việc ưu tư, mấy ngày ngủ cũng ngon, nhất định là vì mới đến trễ yến tiệc…”

“Nạn dân đó từ mà tới?” Tạ Sách giận tự uy, liếc mắt như quét về phía Quý Phi, “Ái Phi ?”

An Quý Phi cứng họng, sắc mặt tái nhợt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/79.html.]

Còn bên trái Tạ Sách, Tống Hoàng Hậu lạnh lùng châm biếm liếc An Quý phi, đó tự rót rượu cho Hoàng đế: “Thông Nhi khi hạ triều hôm nay, liền thị sát nạn dân ngoài thành, Bệ hạ chớ trách.”

“Thị sát?”

Nụ mặt Tạ Sách lạnh lẽo xuống, liếc mắt sang: “Đinh Sướng.”

“Thần mặt.”

Thống lĩnh Cấm quân thị vệ bước nhanh đến điện, quỳ xuống.

“Ngươi cho bọn họ , Lão Nhị Lão Tam hôm nay đang bận rộn chuyện gì?”

“Bẩm Bệ hạ, Nhị Điện hạ và Tam Điện hạ từ giờ Thân hôm nay lượt rời cung, thẳng ngoài thành.”

Sắc mặt Tống Hoàng Hậu căng thẳng, định tiếp.

Đinh Sướng lạnh nhạt tiếp: “Thần điều tra rõ, nhị vị điện hạ khỏi thành , liền ở nơi cư trú của nạn dân tìm kiếm một nữ y tuyệt sắc che mặt bằng mũ rèm khám bệnh phát t.h.u.ố.c miễn phí ngoài thành trưa hôm nay!”

“—!”

Lời dứt, Tống Hoàng Hậu và An Quý Phi đồng thời biến sắc.

Sau án thư ở bên trái, Tạ Thanh Yến vốn bất động như núi khẽ rung hàng mi dài đang rũ xuống.

Hắn đột nhiên nhấc mí mắt lên.

Tạ Sách lớn, quanh: “Nghe , đây là con trai của Trẫm đấy ! Giống trẫm đấy ! Nạn dân vô , oán thn dậy đất, bọn họ mượn danh quan tâm bá tánh, phân ưu cùng Trẫm, để che đậy mục đích thực sự là tìm một nữ nhân!”

“Phanh!!”

Ống tay áo giơ lên hạ xuống, vỗ mạnh lên long án phía .

Một chưởng đó mạnh đến mức khiến đồ bàn cũng run rẩy, văng vài giọt rượu.

“Hoàng tử đức hạnh như , trong triều còn hết đến khác bảo Trẫm lập trữ? Bọn họ gánh vác nổi vị trí Trữ Quân ?!”

Tất cả cung nữ, thị vệ, thái giám trong điện đều sợ đến cứng đờ, càng cung nữ dâng rượu run rẩy, chiếc ly tay rơi xuống đất, thất thanh quỳ sụp.

Trong đại điện sát khí lạnh lẽo bao trùm.

Chỉ Tạ Thanh Yến đang thẳng án, hề lộ vẻ ngoài ý . Một lúc ,   dậy, vòng qua án dài, gập gối quỳ xuống điện.

“Bệ hạ bớt giận.”

Âm thanh trong trẻo tựa suối nguồn, vang vọng khắp đại điện rực rỡ huy hoàng.

Hai vị Hậu Phi cùng các cung nhân cuối cùng cũng hồn, đồng loạt quỳ xuống.

“Bệ hạ bớt giận!!”

“Bệ hạ bớt giận, đừng để tức giận tổn hại đến long thể !”

“……”

Trên long ỷ, thần sắc giả vờ tức giận của Tạ Sách dịu , ông quét , cuối cùng về phía giữa điện, dừng ở hình ảnh Tạ Thanh Yến quỳ ngay ngắn như trúc xanh.

Một tia hài lòng và tiếc nuối đồng thời lướt qua trong mắt ông .

“Tạ Diễm Chi.”

Loading...