Phong hoa hoạ cốt - 92

Cập nhật lúc: 2025-11-04 12:59:59
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tạ Thanh Yến cũng xuống theo.

Thích Bạch Thương nghĩ ngợi gì thêm, tăng nhanh bước chân. Vài bước , nàng chạy đến cửa hông, ngước mắt lên.

“Xoát!”

Ánh đèn dầu mặt chợt sáng rực.

Thích Bạch Thương theo bản năng giơ tay che mắt.

“Hay cho tiện tỳ! Nửa đêm gặp lén ngoại nam, cấm ban đêm mới về?” Giọng bén nhọn của Tống thị vang lên, “Nhà cao cửa rộng Thích gia, sinh loại nữ tử liêm sỉ như ngươi!”

Thích Bạch Thương cứng đờ, buông tay áo xuống.

“Cô nương...”

Liên Kiều gia phó áp chế, gấp đến mức nước mắt lưng tròng nàng.

Bên cạnh ánh đèn dầu, Tống thị đang từng bước dẫm lên bậc thềm, về phía cỗ xe ngựa nơi đầu hẻm: “Ta xem, gian phu nào đưa ngươi trở về!”

Một bóng dáng cao gầy ngay bên cạnh xe ngựa.

Giữa bóng đêm, chẳng thể rõ dung mạo.

Sương thu bắt đầu nhuộm màu chốn kinh thành. Bóng đêm như kéo dây đàn, buông xuống tẩm phủ, mang theo lạnh sắc nhọn, thấm da thịt, len lỏi khắp .

Có lẽ vì cái lạnh thấm sâu , hoặc cũng lẽ là sự nhẫn nhịn kể từ khi nàng đặt chân đến kinh thành đạt đến cực hạn, Thích Bạch Thương khẽ ngẩng đầu. Một tiếng khẩy nhẹ như sợi tơ lọt khỏi đôi môi mỏng.

“Thật sự là kỳ lạ.”

Nàng về phía Tống thị.

“Năm con về phủ, vẫn chỉ là một trĩ đồng chín tuổi. Đến giờ con vẫn  rõ, con cùng phu nhân kết thù gì mà liên tục cố tình khó dễ, từng bước từng bước bức con đến nông nỗi ?”

Trong bóng đêm, nụ vô tình nhưng đầy vẻ trêu chọc tựa một làn sương mỏng bay tới, thoáng chút trào phúng thể nắm bắt, khiến Tống thị như một con mèo hoang giẫm trúng đuôi, thét lên lanh lảnh phắt :

“Chính ngươi giữ khuôn phép, còn c.ắ.n ngược khó dễ ?”

“Con mặc một trang phục văn sĩ, lẽ nào bộ dáng thể lén lút gặp gỡ khác? Phu nhân cần hỏi han, cần chứng cứ, liền trực tiếp gán cho con một cái tội danh. Như khó dễ, thì là gì?”

Tống thị giận dữ chỉ cuối con hẻm: “Vậy đưa ngươi về, chẳng lẽ là gian phu ở bên ngoài của ngươi ư?”

“Hôm nay con chợ phía Tây, là vì chọn một cửa hàng để mở y quán, một vị quý nhân tiện đường, thấy trời tối mới lòng  hộ tống con trở về.” Thích Bạch Thương hề nao núng sự hung ác của Tống thị, nàng bình thản bác bỏ:

“Con để phu nhân gặp , vì bản con. Chỉ là vị quý nhân ở thượng kinh danh dự vô cùng . Nếu lỡ tổn hại đến thanh danh của ngài , e rằng phu nhân khó lòng mà gánh vác nổi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phong-hoa-hoa-cot/92.html.]

Tống thị nghiến răng: “Ngươi dám uy h.i.ế.p ?”

“Nếu phu nhân cho là , thì đó chính là lời cảnh báo của con.”

“Ngươi— Được lắm! Lão nương hôm nay đây tận mắt xem một chút, rốt cuộc là nhân vật phi thường nào, mà ngay cả Tống gia cùng Thích gia cũng dám đắc tội!”

Tống thị giận đến cực độ, bước .

hai bước, liền thấy giọng nữ tử từ phía chậm rãi cất lên.

“Huynh trưởng, ngài thấy đó. Nếu phu nhân như , cũng lực bất tòng tâm. Đợi phu nhân gán cho cái tội danh gian phu dâm phụ xong, đành ủy khuất ngài chịu thiệt một chút, chấp nhận 'mối nhân duyên' .”

“—”

Tống thị cứng đờ giữa chừng.

Giọng Thích Bạch Thương lười nhác, chậm rãi, nhưng trong lòng nàng căng thẳng tột độ. Nàng sợ Tạ Thanh Yến sẽ mặc kệ nàng mà rời . Lại càng sợ, , Tống thị xông thẳng lên. Đến lúc đó, vì danh dự hai nhà, hy sinh tất nhiên vẫn là nàng, 'trưởng' mà 'đích', cô thế cô.

Thế nhưng, điều nàng ngờ đến nhất xảy , ngay khi lời nàng dứt:

“Được.”

Người bên cạnh xe ngựa ở cuối hẻm, vai rộng eo thon, tay áo nhẹ nhàng vén lên, thong thả vuốt bờm ngựa:

“Đều ngươi.”

Giọng thanh trầm, thấm đẫm bóng đêm một vài phần ôn nhu lưu luyến.

Thích Bạch Thương đột ngột ngước mắt, vẻ thể tin nổi hiện rõ gương mặt nàng: Tạ Thanh Yến, dám?!

“…………”

Tống thị hiển nhiên cũng ngờ vị “gian phu” dám thật sự lên tiếng, chẳng hề sợ nhận . Hơn nữa, giọng thong dong, khí định thần nhàn đến thế.

Tuy bà  đố kỵ và hận ý che mờ hai mắt, nhưng bà là chủ mẫu Thích gia, tiểu cô nương  từng trải sự đời. Đối phương rốt cuộc là cố gắng gồng là vững như thái sơn, bà vẫn là phân biệt . Huống hồ, giọng còn vài phần quen thuộc, chắc chắn từng gặp ở đó.

Sau vài giây tĩnh mịch.

Trong đáy mắt Tống thị, sự kinh hãi cuối cùng chiếm thế thượng phong. Bà  đột ngột , trở , lớn tiếng lên án Thích Bạch Thương:

“Mơ tưởng thành cho ngươi? Không thể nào! Ngươi liêm sỉ, nhưng Thích gia còn cần giữ thể diện!”

Thấy Tống thị dường như nhận , nhưng bản năng tự khó mà rút lui, tiếng lòng căng chặt của Thích Bạch Thương mới khẽ giãn . Nàng rũ mắt, lười .

Tống thị dừng mặt nàng, trút hết sự tức giận bà chịu đựng  lời :

“Uyển Nhi sắp gả đến nơi, phu quân tương lai là Tạ Thanh Yến mà cả Đại Dận tìm thứ hai! Ta thể để Uyển Nhi loại hồ ly tinh như ngươi liên lụy thanh danh—”

Loading...